Hứa Thanh Nghi thần sắc có chút mờ mịt, nhất thời chưa kịp phản ứng.
Sau khi chú ý tới ánh mắt của Trần Mặc, nàng chậm rãi cúi đầu nhìn xuống, vẻ mặt tức khắc cứng đờ, gò má trắng nõn tú lệ nhanh chóng ửng hồng.
"Trần Mặc!!"
Nếu không phải căn phòng này có trận pháp cách âm, e rằng tiếng thét này của nàng đủ để kinh động cấm vệ trong cung.
Hứa Thanh Nghi cả người co rúm lại nơi góc giường, ôm chặt lấy chăn, vừa hổ thẹn vừa tức giận trừng mắt nhìn Trần Mặc.