Nghĩ đến Hoàng Hậu và các vị nương nương khác cũng lén xem dâm thư, Trần Mặc lắc đầu, nói: “Xem ra các ngươi quả thực chưa thấy qua việc đời, đã đến lúc để ngươi được một phen kinh động bởi tác phẩm kinh điển rồi.”
Nói rồi, hắn giơ tay vỗ nhẹ vào mông nàng: “Đi, mau chuẩn bị giấy bút cho ta.”
Hứa Thanh Nghi xinh xắn liếc hắn một cái, nhưng vẫn nghe lời đứng dậy, trải giấy Tuyên Thành lên bàn, đứng sang một bên bắt đầu mài mực.
Trần Mặc ngồi trước bàn, cầm bút lông, vung bút vẩy mực:
Chuyện học hành của A Mặc chẳng ra sao cả...