Ngọc U Hàn liếc xéo hắn một cái: "Đã biết hy vọng mong manh, ngươi còn theo bản cung? Há không sợ cùng bản cung chôn thây?"
"Dĩ nhiên là sợ." Trần Mặc thản nhiên đáp: "Giữa thời loạn lạc mà mưu đồ đại nghiệp, chẳng khác nào nhảy múa trên đầu mũi đao, chỉ cần sơ sẩy một chút là vạn kiếp bất phục, ti chức còn muốn sống thêm vài năm nữa."
Ngọc U Hàn quay đầu đi, nhàn nhạt nói: "Vậy bây giờ ngươi hối hận vẫn còn kịp. Dù sao Hoàng Hậu đối với ngươi ưu ái như thế, ngày sau đường quan lộ ắt sẽ thênh thang, không cần thiết phải cùng bản cung gánh vác hiểm nguy này..."
"Ti chức vẫn chưa nói hết lời."
Trần Mặc nghiêm giọng nói: "Ti chức sợ chết, nhưng càng sợ mất đi nương nương. Bất kể nương nương muốn làm gì, ti chức sẽ mãi mãi ở bên cạnh người."