Vì vậy, đối phó với nó dễ dàng hơn không biết bao nhiêu lần.
Chỉ trong nháy mắt, con yêu ma từng tung hoành một cõi thời thượng cổ này đã bị kéo thẳng về phía miệng hồ lô như một con rối đứt dây: thân thể khổng lồ không ngừng thu nhỏ lại trong tiên quang, ma dực vỡ tan thành bột mịn, tiếng gầm thét cũng dần bị lực hút bên trong hồ lô nuốt chửng, chỉ còn lại một tiếng kêu than ngắn ngủi cuối cùng, rồi toàn bộ thân thể bị cuốn vào trong luồng sáng lưu ly ấy.
Đợi Lục Dực Hổ Ma bị thu vào hoàn toàn, tiên văn trên bụng hồ lô bằng đồng xanh mới chậm rãi thu lại, sắc xanh vàng dần phai nhạt, cuối cùng hóa thành một ấn ký màu vàng sẫm lặng lẽ in trên cổ hồ lô.
Hồ lô khẽ rung lên, ánh tiên quang quanh thân rút đi như thủy triều, rồi hóa thành một luồng sáng lướt qua không trung, vững vàng đáp xuống lòng bàn tay người thi pháp — lúc này nhìn lại, hồ lô đã thu nhỏ bằng lòng bàn tay, chỉ còn lại tiên văn lúc ẩn lúc hiện trên bụng.
“Không tệ.”