Đàm Thập Nhất nhìn một chút hoàn cảnh xung quanh, không hề kinh hoảng thất thố kêu to, mà bình tĩnh nhìn về phía Thanh Hoa quận chúa, nói: "Quận vương các hạ, tại hạ tìm kiếm mảnh vỡ của đao khí kia, bất quá chỉ là muốn dùng để nghiên cứu mà thôi, không có dụng ý khác, kính xin Quận vương các hạ minh giám!"
Thanh Hoa quận chúa không nói gì, chỉ nhìn Trần Lâm.
Trần Lâm lại đưa tay, đặt lên đỉnh đầu đối phương, nói: "An nguy của Quần Vương không thể có mảy may sơ thất, hiện tại ta muốn dùng thần thông xem xét ký ức của ngươi, ngươi hãy thả lỏng tâm thần, không được chống cự, nếu không thần hồn bị tổn thương thì đừng trách ta."
Thấy sắc mặt đối phương trở nên khó coi, hắn lại giải thích thêm: "Thần thông này của ta vốn có thể cưỡng ép sử dụng, hơn nữa hiệu quả còn tốt hơn, nhưng như vậy ngươi sẽ biến thành kẻ ngu si, chính vì không xác định ngươi có ác ý hay không, mới cho ngươi một cơ hội, ngươi tự mình lựa chọn đi?"
Đàm Thập Nhất nghe vậy biết không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, thả lỏng tâm thần.