Trần Lâm lập tức khoát tay.
Hắn giải thích: “Sở dĩ ta có thể nhìn thấy, chỉ là vì ta nắm giữ một môn đồng thuật mà thôi. Còn vì sao lại chú ý đến ngươi, là bởi có người đã treo thưởng, vậy nên người hữu duyên của ngươi hẳn là người đang tìm ngươi kia.”
Không chút ngừng nghỉ.
Hắn nói tiếp rất nhanh: “Người treo thưởng là thành viên của Mã Nghĩ Hội. Nếu ngươi muốn gặp hắn, ta có thể dẫn tiến cho ngươi. Nếu không muốn gặp, nể mặt tỷ tỷ ngươi từng giúp ta, ta có thể từ bỏ tiền thưởng, giúp ngươi che giấu chuyện này.”
“Ngươi có ý gì?”
