Hứa Vô Dạ liếc Trần Lâm một cái, vẻ mặt không tin.
“Chẳng phải có lời đồn rằng ngươi ở nơi hiện tại lại nạp thêm đạo lữ mới hay sao? Có mới nới cũ, liệu còn nhớ được người xưa?”
Trần Lâm nhếch miệng, không biết nói gì hơn.
Chuyện này chắc chắn là do Bạch Trạch nói ra, y đúng là kẻ lắm lời, không biết có đem cả cái tiếng tăm lẫy lừng “một đêm dạo khắp thanh lâu” của ta mà rêu rao khắp chốn hay không nữa.
Thấy Trần Lâm không nói tiếng nào, Hứa Vô Dạ hừ một tiếng, cũng không nói gì thêm.