Trần Lâm đứng trên đỉnh núi, phóng tầm mắt nhìn ra xa. Đáng tiếc chỉ thấy một vùng hoang vu, vào mắt chỉ toàn đá màu nâu đỏ, chẳng có gì đáng xem.
Chẳng mấy chốc, từ xa một đạo lưu quang bắn tới, thoáng chốc đã hạ xuống trước mặt hắn.
“Ngươi chính là người nhận hàng?” Người đến là một nam tử kiếm mi, sau khi nhìn Trần Lâm một cái liền nhàn nhạt cất tiếng.
Trần Lâm trong lòng khẽ rúng động. Khí tức người này nội liễm, nhưng lại mang theo uy áp cực mạnh, khiến hắn có cảm giác không thể nhìn thẳng, chắc chắn là cường giả Hư Cảnh không thể nghi ngờ.
“Đúng vậy!” Hắn ôm quyền, tỏ vẻ tôn trọng đúng mực.