“Ôi chao, đây quả là quý khách quang lâm, bảo sao sáng sớm nay chim khách cứ ríu rít gọi mãi!”
Tú bà diễm lệ nhìn thấy Yểm Tệ đầy đất, ánh mắt phát ra quang mang tựa như thực chất, mang theo một trận hương phong liền nhào đến đống Yểm Tệ.
“Thế nào, đủ chưa, chưa đủ còn nữa!”
Trần Lâm tiếp tục trút Yểm Tệ, đoạn trầm giọng nói: “Tất cả cô nương không sót một ai, ngay cả tú bà ngươi bản đại gia cũng bao luôn, yêu cầu chỉ có một, người không liên quan mau cút ra ngoài cho ta!”
“Được được được, đại gia hào sảng như vậy, nô gia sao có thể không thỏa mãn, ngài chờ một chút.”