Ngạn Ngọc Chân liếc Ngạn Lật một cái.
Ả cười khẩy: “Thế gian này cường giả vi tôn, chỉ cần ta đủ mạnh, quy củ chó má gì cũng vô dụng.”
“Còn ngươi nữa.”
Ngạn Ngọc Chân bĩu môi.
“Ngươi cũng đừng oán trời trách đất, dù ta không đoạt vị trí của ngươi, ngươi chết rồi cũng sẽ bị tiếp quản, lẽ nào ngươi muốn để vị trí thành chủ lại cho Ngạn Ngọc Sơn, hay cho Ngạn Thanh?”
