Cố Tư Mính nhíu mày.
Đồng thời hai mắt nàng lóe lên huỳnh quang, dường như đang sử dụng một loại đồng thuật nào đó.
Nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu.
“Không được, chẳng thấy gì cả, chỉ là một sơn cốc bình thường, ngoài cỏ dại ra thì chỉ có một con sông nhỏ.”
“Không nhìn thấy?”
