TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Có Một Thế Giới Tu Tiên

Chương 52: Ngày đầu bày sạp

Sau khi rời trường, Trần Mạc Bạch tìm đến Trường Thanh dược điếm.

Hắn vốn định đến giúp một tay, nhưng Thanh Nữ lại nói bước cuối cùng trong việc điều hòa của Thủy pháp luyện đan, nàng muốn một mình tiến hành, như vậy sẽ không bị phân tâm, hiệu quả cũng cao hơn.

Hết cách, Trần Mạc Bạch chỉ đành chúc nàng may mắn rồi cáo từ rời đi.

Nếu bên này đã không giúp được gì, vậy hắn đành phải đến Thiên Hà Giới kiếm tiền.

Về đến nhà, hắn liền mở bưu kiện vừa được giao tới, quả nhiên là linh phù hắn mua ở Mộc Linh Phù Lục Điếm, chưởng quỹ đã phân loại rồi buộc lại gọn gàng, đặt trong một hộp gỗ tinh xảo.

Trần Mạc Bạch rút mỗi loại một tấm ra cảm nhận, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới hài lòng dùng điện thoại xác nhận nhận hàng.

Nhấn truyền tống, hắn lại đến Thủy phủ.

Đã một thời gian không đả tọa luyện khí tại đây, hắn bất giác cảm thấy linh khí dường như nồng đậm hơn một chút.

Nhưng bây giờ hắn đã luyện thành thần thức, lại có thể chuyên tâm tu luyện Ngũ Hành Công. Hôm nay hắn còn mang theo ống Bổ Khí Linh Thủy khác mà hắn giành mua được nhưng vẫn chưa dùng tới.

Nhưng hắn nhìn sắc trời, vẫn quyết định đi Nam Khê Phường Thị một chuyến trước.

Bởi vì phường thị buổi tối đều đóng cửa, tu sĩ đều chú trọng đả tọa luyện khí vào ban đêm, sẽ không lãng phí thời gian vàng ngọc này để làm ăn.

Lần nữa đến phường thị, Trần Mạc Bạch lại gặp Kỳ Nhị ở cổng. Hắn vừa thấy Trần Mạc Bạch liền đến chào hỏi, đúng lúc cũng có việc tìm hắn, bèn hỏi về chuyện bày sạp.

“Tiền bối nếu muốn bày sạp thì cần phải xin phép người quản lý phường thị trước, nộp một khối linh thạch lệ phí, nhận một tấm thảm, sau đó đối chiếu số hiệu trên tấm thảm để tìm vị trí của mình là có thể buôn bán rồi.”

Nghe Kỳ Nhị giải thích xong, Trần Mạc Bạch mới hiểu ra bày sạp cũng không phải tự do tự tại, mà vẫn nằm trong sự quản lý của phường thị.

Hơn nữa, một khối linh thạch chỉ dùng được một tháng, sau một tháng nếu muốn tiếp tục bày sạp thì phải nộp thêm một khối linh thạch nữa.

Nhưng điều tốt duy nhất là không cần đặt cọc, dù sao thì đa số người ở Nam Khê Phường Thị đều là tán tu, nghèo rớt mồng tơi, rất nhiều người đều có được một món hàng từ những nguồn không thể nói rõ, sau đó bày sạp bán, về cơ bản một tháng là có thể bán gần hết.

Kiếm được linh thạch rồi thì trốn vào động phủ thuê để tu luyện, đợi đến khi dùng hết linh thạch lại ra ngoài tiếp tục tìm hàng bày sạp.

Nghe Kỳ Nhị nói phần lớn tu sĩ ở đây đều như vậy, không khỏi khiến Trần Mạc Bạch cảm thán tính cách sống qua ngày, vui với mệnh trời của tu sĩ Thiên Hà Giới.

Người quản lý các sạp hàng trong phường thị tên là Ổ Hồng, một tu sĩ của Ổ gia, một trong tứ đại tu tiên gia tộc tại đây, tu vi Luyện Khí tầng chín.

Đối với nhân vật bậc này, mấy cái sạp nhỏ hoàn toàn không đáng để vào mắt, Trần Mạc Bạch nộp một khối linh thạch xong liền được cấp cho tấm thảm.

“Ổ tiền bối là người ghét phiền phức nhất trong sáu vị quản lý của Nam Khê Phường Thị, nhưng nếu có kẻ gây rối ở sạp hàng, thủ đoạn của y cũng là tàn khốc vô tình nhất, sẽ trực tiếp trục xuất kẻ gây sự ra khỏi phường thị. Hơn nữa, nếu là kẻ không có lai lịch, ngày thứ hai sau khi bị trục xuất khỏi phường thị, về cơ bản là sẽ không còn thấy được ánh mặt trời nữa.”

Kỳ Nhị nói một thôi một hồi, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt trầm mặc của Trần Mạc Bạch.

【Cái Thiên Hà Giới này, quả thật là không có trật tự gì cả.】

Từ nhỏ đã sống trong một nền văn minh đầy trật tự như Địa Nguyên Tinh, Trần Mạc Bạch vẫn luôn cảm thấy lạc lõng với môi trường tu tiên ở Thiên Hà Giới.

Nhưng hắn chỉ có thể tự an ủi mình, cứ lo thân mình là được, ở đây cứ thành thật làm ăn, không gây sự, cũng không xía vào chuyện của người khác.

“Tiền bối, còn một chuyện nữa, linh phù mà người bán là do người tự chế, hay là thu mua từ nơi khác?”

Kỳ Nhị dẫn Trần Mạc Bạch đi về phía khu sạp chuyên bán phù lục, vừa đi vừa hỏi.

“Là một bằng hữu của ta nhờ ta bán giúp.”

“Là thế này, trong phường thị mỗi một ngành hàng đều có một người đứng đầu, người đứng đầu việc buôn bán linh phù này tên là Giả Toại. Bản thân gã cũng là một chế phù sư xuất sắc, nếu muốn bán linh phù nhất giai thượng phẩm, tốt nhất nên chào hỏi gã một tiếng.”

Lời của Kỳ Nhị tuy không nói quá rõ, nhưng Trần Mạc Bạch ngẫm lại một chút cũng đã hiểu.

Phù lục nhất giai thượng phẩm đều giao dịch bằng linh thạch, mà thị trường này rõ ràng đã có người chiếm giữ, nếu Trần Mạc Bạch muốn vào chia một chén canh, tốt nhất nên báo một tiếng trước, để tránh sau này có hiểu lầm.

“Không biết Giả Toại này có lai lịch gì?”

“Gã trước đây là người làm công cho tiệm phù giấy của Thần Mộc Tông, sau này vị chưởng quỹ dẫn dắt gã về lại tông môn thì gã tự mình ra ngoài bày sạp, vì có chút tình nghĩa nên lấy phù giấy, phù bì, linh mực đều được giá gốc. Tu sĩ tự chế phù trong phường thị về cơ bản đều lấy hàng từ gã. Nghe nói gã sẽ đưa tiền lại quả cho mỗi đời chưởng quỹ của tiệm phù giấy, chúng ta đều xem gã là người của Thần Mộc Tông.”

Trần Mạc Bạch nghe xong lại trầm mặc.

Chuyện tiền lại quả này mà cũng có thể nói giữa thanh thiên bạch nhật được sao?

“Tiền bối, đến rồi, chính là nơi này.”

Lúc này, Kỳ Nhị chỉ vào một góc đường ở phía đông phường thị.

Bên cạnh con đường lát gạch xanh có một hình chữ nhật được vẽ bằng vạch trắng, ở giữa viết “Đông Thập Cửu”.

Trần Mạc Bạch lấy tấm thảm mình thuê bằng một khối linh thạch trải lên trên khung vạch trắng, vừa khít, không sai một ly.

Mà bên cạnh còn có ba sạp khác cũng đang bán linh phù, ba tu sĩ hai nam một nữ đồng loạt đưa mắt nhìn sang.

“Khụ, tại hạ Trần Quy Tiên, mới đến quý địa, kiếm chút kế sinh nhai, sau này mong các vị bằng hữu chỉ giáo nhiều hơn.”

Trần Mạc Bạch dùng danh hiệu đã nghĩ sẵn, giơ tay chào ba vị đồng đạo đang bày sạp bán linh phù xung quanh, đổi lại là ba cái liếc mắt xem thường.

“Tiền bối, vậy ta đi trước đây, có việc gì người cứ đến cổng phường thị tìm ta.”

Kỳ Nhị dẫn đường xong liền cáo từ rời đi, Trần Mạc Bạch thấy vậy bèn lấy mười lượng hoàng kim đưa cho hắn.

Tiền bán được từ nỏ cầm tay, bốn trăm lượng đã đổi thành phiếu, còn năm mươi lượng vừa hay để dùng thường ngày. Hôm qua mua sách đã dùng ba mươi lượng, vẫn còn dư hai mươi lượng.

Kỳ Nhị cũng không khách sáo, cười nhận lấy.

Trần Mạc Bạch đứng trên đường, bày mỗi loại hai tấm trong năm loại linh phù nhất giai hạ phẩm mà mình mua từ Mộc Linh Phù Lục Điếm lên, sau đó lại lấy một tấm Thanh Tiễn Phù nhất giai trung phẩm đặt lên.

Vốn dĩ cũng muốn đặt Mộc Giáp Phù lên, nhưng nghĩ lại vẫn nên từ từ, đợi sau này việc làm ăn khấm khá hơn rồi mới mở khóa những phù lục này.

Hơn nữa, đây cũng là phù lục bảo mệnh, hắn nghĩ tạm thời không nên để lộ ra.

Nhưng sự thật chứng minh, hắn đã nghĩ quá nhiều.

Đến lúc hoàng hôn, ba sạp bên cạnh đều đã dọn hàng, mà hắn vẫn chưa bán được một tấm phù lục nào.

Ngày đầu tiên bày sạp, Trần Mạc Bạch thu nhập bằng không, đành lủi thủi thu dọn linh phù, cuộn tấm thảm lại, cúi đầu ủ rũ rời khỏi phường thị.

Nhưng sau khi trở về Thủy phủ, hắn liền vực lại tinh thần.

Uống Bổ Khí Linh Thủy, bắt đầu đả tọa luyện khí sau một thời gian dài.

Dưới sự điều khiển của thần thức, luồng linh lực ngũ sắc tự thích ứng đã sửa lại một vài sai lệch và lộ trình nhỏ, vận chuyển hoàn thành một đại chu thiên theo đúng các bí quyết mà Thanh Bình thượng nhân đã giảng dạy trong bài học.

Linh khí màu lam nhạt tựa sương nước lượn lờ giữa đại điện Thủy phủ, bao bọc lấy Trần Mạc Bạch, khiến hắn trông như một vị tiên nhân sống bằng sương sớm gió trong.