Trác Mính vừa nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa lập tức méo xệch.
Ngọc Trúc linh tửu bán rất chạy, nhưng trong cửa hàng vẫn còn tồn kho loại Ngọc Nha linh tửu bình thường được ủ từ hai năm trước.
Những loại linh tửu này không giúp ích nhiều cho tu vi, ngày thường cũng không có ai đến mua, nếu thật sự phải bán hết tất cả rượu trong hầm của Tiểu Nam Sơn Phô mới được trở về, Trác Mính thật sự có khả năng phải bán đến tận lúc tông môn đại bỉ vào năm sau.
“Muốn về lúc nào thì về, chân mọc trên người ngươi, vi sư còn có thể cản ngươi được chắc.”
Có được câu nói này của Trần Mạc Bạch, Trác Mính mới yên lòng, tỏ ý nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.