“Loan huynh là chế phù sư nhất giai, nếu nguyện ý, có thể gia nhập Phi Thiên Phù Lục Xưởng của ta. Ngành chế phù này cơ bản đã bão hòa, nhưng phù khí lại còn không ít đất dụng võ, ta dự định tương lai sẽ trọng điểm khai phá mảng này.”
Trần Mạc Bạch lại mời Loan Kinh Thắng, người sau có thể luyện chế ra loại phù khí như Ngũ Hóa Tán khi còn chưa tốt nghiệp, không nghi ngờ gì là một nhân tài.
Loan Kinh Thắng tự nhiên là đồng ý, thiện công của hắn còn chưa tích góp đủ, so với việc theo Ngô Vạn làm ăn nhỏ lẻ, dĩ nhiên gia nhập một đại xưởng để phát triển sẽ có tiền đồ hơn.
“Tính ra chỉ có mình ta bị ngươi, một Trúc Cơ chân tu, cho ra rìa rồi.”
Xiển Tư nói đùa một câu, Trần Mạc Bạch nào dám đáp lời, bèn cười nâng chén rượu trong tay kính nàng.