“Cuối cùng là 《Địa Mẫu Công》, so với ba quyển trên thì không được ưa chuộng cho lắm, bởi vì tu luyện môn công pháp này cần phải phụ tu tay nghề của linh thực phu, chiến lực chỉ ở mức bình thường. Nhưng nếu có ruộng tốt và dược điền rộng lớn để vận dụng sở học, thì tốc độ tu luyện ngược lại sẽ là nhanh nhất. Ngươi cũng biết Thần Mộc Tông ta có nhiều dược điền, cho nên cũng có không ít người đổi lấy công pháp này, có điều phần lớn chỉ để hấp thụ kiến thức trong đó, còn người đổi lấy đa phần đều chủ tu Trường Sinh Bất Lão Kinh.”
Trong lúc Hồ sư huynh lần lượt giải thích, Trần Mạc Bạch cũng đã xem xong bốn quyển công pháp, trong lòng hắn tự nhiên không còn chút nghi hoặc nào.
Nhưng dù sao việc này cũng liên quan đến cả đời Trác Mính, nên hắn vẫn cho nàng một sự lựa chọn.
“Ngươi đã bái nhập môn hạ của ta, vi sư có thể cho ngươi một lời hứa, chỉ cần ta còn ở Thần Mộc Tông một ngày, chỉ cần ngươi không muốn lên chiến trường, ngươi có thể không cần phải đi chém giết chiến đấu.”
Nói xong câu này, Trần Mạc Bạch chọn ra 《Mậu Thổ Chân Pháp》 và 《Địa Mẫu Công》 đặt lên bàn.