“Số điểm cống hiến tông môn này cứ xem như ta cho ngươi mượn, hơn nữa ngươi đã là người của ta trên danh nghĩa, nếu không lo liệu ổn thỏa những thứ này cho ngươi, há chẳng phải sẽ khiến người ngoài nghi ngờ quan hệ của hai chúng ta sao?”
Lời đã nói đến nước này, Trần Mạc Bạch cũng chỉ đành cười khổ gật đầu.
Sớm biết vậy đã dùng một cái cớ khác, những linh vật nhị giai giúp hồi phục tâm thần mà Ngạc Vân sắm sửa cho hắn, ít nhất cũng phải lãng phí cả ngàn điểm cống hiến tông môn.
Món nợ Trúc Cơ Đan còn chưa trả hết, nay lại thêm một khoản nữa.
“Đúng rồi, sau khi ta Trúc Cơ, có phải là có thể đến chỗ Thần Thụ để nhận lấy truyền thừa chân chính của Thần Mộc Tông không? Còn công pháp phần Trúc Cơ của Trường Sinh Bất Lão Kinh và Xích Diễm Kiếm Quyết, có phải đến thẳng Tàng Thư Các để lấy không?”