Trong nhà gỗ, Trần Mạc Bạch đoan tọa trên bồ đoàn, gân xanh trên trán nổi lên, mặt lộ vẻ đau đớn.
Đúng lúc này, Bạch Ngọc Linh Đang đặt bên cạnh vang lên tiếng thiên âm trong trẻo êm tai, tựa như tiên nhạc lạc vào tai hắn, sau đó vẻ mặt vốn đau đớn của hắn bắt đầu dịu lại, dần dần trở lại như thường.
Khoảng một khắc sau, Trần Mạc Bạch mở mắt, hai đạo tinh quang lóe lên từ trong con ngươi, một lúc lâu sau mới từ từ thu lại.
Đây là do thần thức của hắn vừa mới đột phá, vẫn chưa thể hoàn toàn khống chế được.
“Thanh Hỏa Đan quả nhiên lợi hại.”