Lúc này, Đan Hoằng Nghị đã nhận xong phần thưởng của mình, được Trần Chấn Vũ tiễn ra, y chỉ biết cười khổ lắc đầu.
Đan Hoằng Nghị cũng chỉ đành thở dài một tiếng, lúc xoay người rời đi thì trông thấy Trần Mạc Bạch, y bèn giữ vẻ mặt vô cảm mà đi về hướng ngược lại.
Trần Chấn Vũ coi như không thấy gì.
Trần Mạc Bạch lại có điều suy tư.
“Huyên Nhi, ngươi hãy mang thứ này cùng năm bình đan dược đến bái phỏng Đan Hoằng Nghị sư huynh.”