Điều đáng mừng là Hoa Tử Tĩnh đã ở lại.
Như vậy hội sinh viên dù không có Trần Mạc Bạch cũng có thể vận hành.
“Tiếp theo đây vất vả cho ngươi rồi.”
Hoa Tử Tĩnh đang vuốt mèo đột nhiên nghe thấy câu này của Trần Mạc Bạch, có chút kỳ quái quay đầu lại, sau đó nàng liền thấy Trần Mạc Bạch vốn đang ngồi ở ghế hội trưởng đã biến mất, ngoài cửa sổ đang mở truyền đến nửa câu còn lại của hắn.
“Ở trường buồn chán, ta về quê một chuyến.”