“Học trưởng, đoạt đi vật người khác yêu thích đâu phải là hành vi của quân tử.”
Trần Mạc Bạch từng trải nhiều nên nói năng khá uyển chuyển. Minh Dập Hoa vốn định lên tiếng đối đáp, thấy hắn đã mở lời thì cũng nén lại.
“Hai vị tiểu huynh đệ, ta sắp tham gia đại lễ ngàn năm của Xích Thành động thiên, đến lúc đó sẽ giao đấu với các tu sĩ Trúc Cơ của những đạo viện học cung khác, nếu có Huyền Dương Đỉnh này trong tay, cũng có thể mang lại vinh quang cho Vũ Khí Đạo Viện chúng ta. Các ngươi nhường cho ta, cũng xem như là cống hiến cho đạo viện.”
Lời này vừa nói ra, đến cả Trần Mạc Bạch cũng không nhịn được mà cười lạnh.
“Học trưởng, làm người vẫn nên biết giữ chút thể diện thì hơn.”