Ngay khi Trần Mạc Bạch đang quan sát dòng chảy linh khí của sáu mươi mẫu linh điền tại Tiểu Nam Sơn, Trác Mính, người nhận được truyền âm phù của hắn, đã tới trước tiên.
“Bái kiến sư tôn.”
Trác Mính đội một chiếc mũ rơm, tay phải xách một giỏ tre, hai chân để trần. Tuy đôi chân trắng như tuyết, nhưng Trần Mạc Bạch có thể thấy ống quần nàng dính những chấm bùn đen.
Xem ra lúc đến đây, nàng đang chân trần kiểm tra những cây mạ non mới gieo trong ruộng.
Sau khi được hắn gọi, tuy đã rửa sạch hai chân, nhưng ống quần xắn lên vẫn còn ẩm ướt, cho thấy dấu vết bận rộn lúc trước của nàng.