“Hai vị vất vả rồi.”
Trong công xưởng của Ngô Vạn tại Đan Hà Thành, Trần Mạc Bạch đặt phù bút nhị giai trong tay xuống, hướng về phía Loan Kinh Thắng và Ngô Vạn cất lời cảm tạ.
“Đâu có, đâu có, có thể giúp được ngươi, đối với bọn ta mà nói, cũng là một chuyện vô cùng vui vẻ.”
Ngô Vạn cười, bắt đầu thu dọn những mảnh giấy vụn trong công xưởng của gã.
Loan Kinh Thắng ở bên cạnh lại như có điều lĩnh ngộ, ngồi tại vị trí của hắn, nhắm mắt lại.