TRUYỆN FULL

[Dịch] Sư Tôn: Nghịch Đồ Này Không Phải Thánh Tử

Chương 67: Nhờ người cả, Sư tôn! "2"

"Tiểu bảo bối, xông lên cho ta, giá!"

Trước sân viện là một bãi cỏ xanh mướt.

Một con tiểu hoàng kê cưỡi trên lưng linh thỏ trắng, cánh chỉ về phía trước, đôi chân nhỏ đạp mạnh vào bụng nó.

Linh thỏ run lẩy bẩy, hai chân dùng sức, nhảy một cái đã vọt xa mười mấy mét.

Kê Thái Mỹ lớn rất nhanh.

Mới mấy ngày mà đã lớn hơn một vòng, trên đôi cánh lông tơ vàng nhạt đã mọc ra mấy cọng lông vũ đen đỏ.

Trên lông vũ đạo văn dày đặc, vô cùng thần dị.

Sở Hưu khoanh chân ngồi bên hồ, trong tay cầm một mảnh đồng xanh rỉ sét lớn bằng bàn tay.

Giữa mi tâm Thần đài tỏa ra kim quang vô lượng, mắt hắn hoàn toàn chuyên chú.

Hắn đang toàn lực thôi động thần niệm, thăm dò mảnh đồng xanh bí ẩn khiến kiếm ý của hắn rung động này.

Thiên Sát Kiếm Ý tung hoành, xuyên qua mảnh đồng xanh để cảm nhận khí tức bên trong.

"Ta cảm nhận được một loại khí tức bản nguyên từ trong đó."

"Tựa như là vật tiên thiên được sinh ra khi trời đất mới hình thành."

Kim quang giữa mi tâm Sở Hưu thu lại.

Hắn nhíu mày, trầm tư.

Mảnh đồng xanh này tuyệt đối không phải là vật bản nguyên tiên thiên.

Thế nhưng nó lại mang theo khí tức bản nguyên.

Vậy thì...

Chỉ có thể nói rằng mảnh đồng xanh đã tiếp xúc lâu năm với vật bản nguyên tiên thiên kia, nên mới nhiễm phải khí tức bản nguyên.

Vật bản nguyên tiên thiên có thể khiến cả nguyên sơ kiếm ý của ta rung động.

Rất có thể là... Trong mắt Sở Hưu loé lên tinh quang, "Tiên Thiên Kiếm Phôi!"

Vũ trụ tinh không vô biên vô tận, sản sinh ra vô số bảo vật quý hiếm như nước trong biển cả, không sao đếm xuể.

Thế nhưng, nếu bảo vật mang hai chữ "tiên thiên" thì tuyệt đối là chí bảo, ngay cả Đại Đế nhìn thấy cũng phải đỏ mắt.

Đặc biệt đối với một kiếm tu, Tiên Thiên Kiếm Phôi chính là giấc mộng cuối cùng. Đáng tiếc, độ khó để sở hữu nó không hề dễ hơn việc chứng đạo thành Đại Đế, nó thực sự quá hiếm có, có lẽ cả một đại vũ trụ cũng không thai nghén nổi mấy kiện Tiên Thiên Kiếm Phôi.

Tiên Thiên Kiếm Phôi: Khi trời đất vũ trụ mới phân chia, do đại đạo nguyên thủy ngưng kết mà thành, ẩn chứa quy tắc kiếm đạo vô thượng, là bản nguyên kiếm khí. Tu sĩ có thể thai nghén nó trong Thần đài, nó sẽ trưởng thành cùng với sự gia tăng thực lực của chủ nhân, tiềm lực vô cùng, là chứng đạo chi khí mạnh nhất của kiếm tu, không có thứ hai.

"Bảo vật tiên thiên!"

"Kết hợp với Thiên Sát Kiếm Ý của ta, chẳng phải sẽ nghịch thiên sao?"

Sở Hưu nhất thời thất thần, gió nhẹ thổi qua, vạt áo bay bay, mái tóc đen dày tung bay.

Tâm trạng hắn vừa kích động lại vừa bất lực.

"Đáng tiếc, ta không biết phải đi đâu tìm."

"Nếu thu thập thêm nhiều mảnh đồng xanh hơn, có lẽ sẽ có phát hiện khác."

Kê Thái Mỹ cưỡi linh thỏ, chơi đùa thỏa thích trong sân viện.

Sở Hưu thì tựa vào một gốc liễu, ngẩng đầu nhìn trời xanh ngẩn ngơ.

"Đại sư huynh..." Một giọng nữ trong trẻo vọng tới từ ngoài sân viện.

Ngoảnh đầu lại, hắn phát hiện đó là một trong mấy nữ đệ tử phục vụ sư tôn. Tiểu cô nương mắt hạnh má đào, một thân váy đỏ, vóc dáng không cao, trông như tiểu thư khuê các, khí chất dịu dàng, cười lên rất ngọt ngào.

Sở Hưu đứng dậy đi tới, khóe miệng nở nụ cười ôn hòa: "Hồng Điệp, có phải đến tìm sư huynh hẹn hò không?"

Hồng Điệp má ửng hồng, liếc mắt trách yêu hắn, nũng nịu nói: "Đại sư huynh người lại trêu chọc Hồng Điệp rồi."

"Không phải tìm người hẹn hò đâu, phong chủ đại nhân sai ta truyền lời, bảo người bây giờ đến Phong Chủ Điện."

"Ồ, thì ra sư tôn muốn gặp ta."

Sở Hưu giơ tay lên, búi mái tóc lòa xòa thành búi tóc đạo sĩ, lấy ra một chiếc trâm gỗ đào để cố định, động tác như nước chảy mây trôi, hắn vung tay áo, cười tủm tỉm: "Vậy thì đi thôi."

Hắn bước qua bên cạnh nàng, mang theo một trận gió nhẹ.

Thân hình thon dài, môi đỏ răng trắng, khóe miệng mỉm cười, tiêu sái bất kham, mặt đẹp như ngọc.

Người trên đường như ngọc, công tử thế vô song, quả không sai mà!

Tiểu cô nương nhất thời thất thần, mắt gợn sóng, má nóng bừng.

Nàng vội vàng bước những bước nhỏ đuổi theo.

"Phì!"

Kê Thái Mỹ trên đầu linh thỏ, nhìn thấy cảnh này, cái mỏ chim đen nhánh hếch lên, vẻ mặt khinh bỉ, luôn miệng nguyền rủa: "Tên khoe mẽ, không sợ bị sét đánh chết à."

Phong Chủ Điện.

Trên bảo tọa sen ngọc, một tuyệt thế lệ nhân đang tựa mình ngồi đó.

Tiên tử sư tôn một thân váy lụa, ngực nàng nhấp nhô, thân hình yểu điệu thon dài, đôi chân ngọc vắt chéo, vòng eo mảnh mai mềm mại không xương, tựa hồ chỉ cần một tay là có thể ôm trọn. Trên chiếc cổ trắng như tuyết là một khuôn mặt tuyệt mỹ tinh xảo, mắt nàng lạnh lùng, khẽ liếc nhìn Sở Hưu vừa bước vào, rồi dặn dò mấy câu với nữ đệ tử bên cạnh.

Đợi nàng ta lui xuống.

Ánh mắt tiên tử sư tôn rơi xuống người nghịch đồ.

"Đồ nhi bái kiến sư tôn~"

Sở Hưu chắp tay, hít sâu một hơi, trong lòng cảm thán, quả không hổ là thiên hương chi thể, chỉ ngồi ở đó thôi cũng khiến cả đại điện tự nhiên tỏa ra một loại hương lan thanh khiết mê người.

Sư tôn gật đầu, môi đỏ khẽ mở: "Ngươi biết bản tọa gọi ngươi đến làm gì không?"

"Chẳng lẽ..." Nụ cười của Sở Hưu càng lúc càng gian manh, đâu còn dáng vẻ công tử thế vô song như trước.

"Nghịch đồ~"

Tiên tử sư tôn nghiến răng, quanh thân Đại Thánh uy áp lan tỏa, ba ngàn sợi tóc xanh bay lượn, muốn lật tay trấn áp nghịch đồ.

Thế nhưng, khi nàng nhìn thấy nghịch đồ bắt đầu kết ấn bằng tay phải.

Khí cơ lại như thủy triều rút xuống.

Tề Mộng Điệp răng ngọc cắn chặt đôi môi căng mọng.

Mắt phượng trợn tròn.

Nàng vô lực tựa vào bảo tọa, "Hôm qua, thánh chủ đã nghị sự."

"Thánh chủ đề xuất để ngươi làm thánh tử."

"Nghị trình cơ bản đã được thông qua."

Mắt Sở Hưu khẽ động, khó tin chỉ vào mũi mình: "Sư tôn người nói, ta sắp làm thánh tử rồi sao?"

Tề Mộng Điệp mắt phượng liếc nhìn nghịch đồ, hừ lạnh một tiếng: "Ngươi nhất định rất đắc ý phải không?"

"Đương nhiên rồi, đắc ý lắm chứ." Sở Hưu cười, không hề che giấu sự đắc ý của mình.

Nhanh như vậy đã trở thành Thái Tố Thánh Tử, là điều hắn vạn lần không ngờ tới.

"Hoa tỷ tỷ làm tốt lắm!"

"Ha ha, đừng tưởng thánh tử dễ làm như vậy."

"Ngươi không chỉ phải đối mặt với thách thức từ các đệ tử trong thánh địa, mà còn phải tranh hùng với thánh tử, thánh nữ của các đại giáo, thế gia, thánh địa khác."

"Chỉ cần sơ sẩy là sẽ thân tử đạo tiêu. Bây giờ còn chưa chính thức lập ngươi làm thánh tử, muốn từ bỏ thì nên làm sớm."

"Nếu không, hối hận cũng đã muộn."

Ngay cả nụ cười lạnh của tiên tử sư tôn cũng đẹp khuynh thành.

"Hối hận? Tại sao phải hối hận chứ!"

Sở Hưu lộ ra hàm răng trắng bóng, cười vô cùng lạnh lẽo.

Thánh tử, thánh nữ chết trong tay Sở Lão Ma hắn, cộng lại đã vượt quá số ngón của hai bàn tay.

Hắn há lại sợ tranh hùng với đám người đó sao?

Thấy bộ dạng này của hắn, Tề Mộng Điệp trong lòng khẽ thở dài.

Nàng biết, ý hắn đã quyết.

Thế là tiên tử sư tôn lại nói về những việc liên quan đến đại điển lập thánh tử, ngày đó hắn cần làm gì… còn có khách quý từ các thánh địa, đại giáo, thế gia khác đến quan lễ, vân vân.

Nghe xong lời nàng thuật lại.

Sở Hưu chắp tay với sư tôn: "Đồ nhi đã rõ, xin phép về trước tu luyện, nâng cao tu vi."

Nói xong liền xoay người muốn rời đi.

Không hề có chút lưu luyến.

Tề Mộng Điệp ngẩn người.

Nàng nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, khi hắn sắp bước ra khỏi đại điện.

Tiên tử sư tôn khẽ ho một tiếng.

Sở Hưu dường như không nghe thấy, tiếp tục bước ra ngoài.

Tiên tử sư tôn khẽ nhíu mày liễu, hỏi: "Nghịch đồ, ngươi không có vấn đề tu luyện nào muốn thỉnh giáo bản tọa sao?"

"Ngươi tiến giai quá nhanh, tu vi vẫn còn quá thấp, về điểm này, ngươi làm thánh tử rất không đạt yêu cầu."

Bước chân Sở Hưu dừng lại, tay áo vung lên.

Một luồng kình phong đóng sập hai cánh cửa đồng cao bảy tám mét.

"Ngươi đóng cửa làm gì?"

"Người biết rõ còn hỏi!" Sở Hưu quay đầu lại, khóe miệng mỉm cười: "Nhờ người cả, sư tôn."

"Đồ nhi tư chất vẫn còn quá kém."

"Nghịch đồ~"

Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Tề Mộng Điệp hiện lên một vệt hồng hà, mắt nàng né tránh.

Dưới chân Sở Hưu, phù văn vàng cuồn cuộn, Hành Tự Bí tốc độ thiên hạ vô song.

Trong khoảnh khắc, hắn đã đứng trước bảo tọa.

Hắn vươn tay, nắm lấy cổ tay thon dài mịn màng của nàng.

"Đã đến rồi!"

"Đến tẩm cung thôi!"

"Cút..."

Lại là một ngày đau lưng mỏi gối.