TRUYỆN FULL

[Dịch] Sơn Hà Tế

Chương 49: Gây Thù (1)

Hắc y nhân cúi đầu, lại lén nhìn hắn một cái.

Ngài còn nói ngài chỉ là khách hàng, quy củ của chúng ta vốn lỏng lẻo, khách hàng có gì mà phải tức giận... Còn mắng ta, ta là người để khách hàng mắng được sao...

A Nọa ngồi một bên nhồm nhoàm ăn khoai lang, ra vẻ người lớn thở dài một tiếng.

“Thôi vậy.” Lục Hành Chu hít sâu một hơi để bình ổn tâm trạng, nhàn nhạt nói: “Cái phân bộ Hạ Châu quèn của các ngươi, thực lực không đủ. Gửi yêu cầu lên trên, điều cao thủ đến.”

Hắc y nhân cẩn trọng hỏi: “Thời hạn nào, yêu cầu gì?”

“Trước khi trời tối mai phải đến, có thể điều đến cấp bậc nào?”

“Tối mai...” Hắc y nhân tính toán một chút: “Với thời gian này, dù bên ta dùng Truyền tin phù nhanh nhất để gọi người đến, đường đi cũng quá xa, không kịp tới, nhiều nhất chỉ có thể phái người cấp Ngũ phẩm từ quận đến. Nếu còn phải cố ý tránh né những kẻ đó, số người có thể đến càng khó nói chắc, người có thể chắc chắn đến được, e là chỉ có một.”

“Đủ rồi, ta vốn không muốn tìm kẻ có tu vi quá cao, càng cao càng dễ bị những kẻ đó biết ta ở đây. Ngũ phẩm vừa vặn, cũng phù hợp với nhiệm vụ lần này.” Lục Hành Chu miễn cưỡng nở một nụ cười, đưa qua hai thỏi nguyên bảo: “Đây là tiền đặt cọc... Cao hơn nữa, thực ra hiện tại ta không mời nổi.”

Sắc mặt của hắc y nhân trở nên rất kỳ quái: “Số tiền này ta không thể nhận...”

“Không, ngươi phải nhận.”

“Vậy thì nhiều quá rồi...”

“Số tiền dư ra, ngươi dẫn theo vài người, giúp ta âm thầm theo dõi động tĩnh của Hoắc gia. Một khi Hoắc Du ra ngoài, ngươi lập tức giúp ta làm một việc...”

…………

Thịnh Nguyên Dao bước vào Hoắc trạch.

Hai ngày nay nàng dốc sức điều tra vụ án yêu ma, bên ngoài tạm thời chưa phát hiện manh mối.

Độc Cô Thanh Li đề nghị đi xem tử tù, nàng cũng tạm thời chưa muốn đả thảo kinh xà, chuẩn bị tìm một cái cớ thích hợp để âm thầm thăm dò. Đúng lúc này Hoắc Du mời nàng đến Hoắc trạch, bàn bạc chi tiết về vụ án hung sát của Hoắc gia và chuyện của Hoắc Thương.

Thịnh Nguyên Dao điều tra vụ án mệt mỏi vô cùng, thực sự không muốn đi. Thành thật mà nói, nàng thân là quan viên có phẩm cấp của Trấn Ma Ti, Hoắc Du chỉ là một công tử bột không có bất kỳ chức vụ nào, nếu biết chút lễ tiết thì phải là Hoắc Du đến gặp nàng mới đúng, đằng này lại vênh váo mời nàng đến gặp, thực sự khiến người ta vô cùng chán ghét.

Nhưng đáng tiếc, phụ thân nàng chỉ giữ chức phó, không phải Thủ tọa. Thủ tọa Trấn Ma Ti mới là nhất phẩm trọng thần, muốn nhận được sự tôn trọng tuyệt đối của Hoắc gia, thì phải bỏ được chữ "phó" đi.

Để không gây phiền phức cho phụ thân, Thịnh Nguyên Dao dù chán ghét đến mấy vẫn phải miễn cưỡng bước vào Hoắc trạch.

Vừa vào đại sảnh đã thấy một màn ca múa sa đọa, Hoắc Du đang ôm một thị nữ mà hôn hít ngấu nghiến, bên cạnh còn có thị nữ bóc nho, tranh thủ mọi kẽ hở để đút cho hắn.

Sắc mặt Thịnh Nguyên Dao đen như đáy nồi.

Thật quá không tôn trọng người khác... Chưa kể nàng còn là nữ nhi, hành động này quả thực có thể xem là quấy rối.

Vậy mà còn có kẻ muốn làm mai cho ta với tên này, thật ghê tởm, may mà phụ thân không muốn dính líu quá nhiều với Hoắc gia, đã trực tiếp uyển chuyển từ chối, bằng không, chỉ riêng việc bàn bạc chuyện này cũng đủ trở thành vết nhơ của ta.

Trong lòng bất giác lướt qua hình ảnh của Lục Hành Chu... Nếu hắn là Hoắc Thương, thì đám con cháu Hoắc gia thật sự không một ai sánh bằng.

May mà Hoắc gia cũng không đến mức ngu xuẩn vô cớ biến Phó tọa Trấn Ma Ti thành kẻ địch, nên cũng không dám để Hoắc Du thật sự trêu ghẹo. Liếc thấy vẻ mặt đen như mực của Thịnh Nguyên Dao, Hoắc Du cuối cùng cũng không quá trớn, bèn ho khan hai tiếng, buông thị nữ trong tay ra, chỉnh lại tư thế ngồi: “Thịnh tiểu thư mời ngồi, chúng ta cũng đã mấy tháng không gặp rồi nhỉ?”

Thịnh Nguyên Dao giữ thái độ công tư phân minh, ngồi xuống ghế khách một bên: “Bớt nói chuyện phiếm... Chi tiết vụ án trong báo cáo của ta đã viết rất rõ ràng, Hoắc công tử hẳn đã xem qua.”

“Quả thật đã xem qua.” Hoắc Du có chút kinh diễm mà đánh giá Thịnh Nguyên Dao, thầm nghĩ nữ nhân này đẹp thì đẹp thật, nhưng khi ở kinh thành lại mang dáng vẻ hoang dã chạy nhông khắp nơi, chẳng có cảm giác gì. Ra ngoài làm người đứng đầu một nơi nhỏ, thân khoác áo choàng lớn, tay đặt trên yêu đao, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, khí chất lại trở nên uy nghiêm, vô cớ quyến rũ hơn bảy tám phần, cũng mới đó thôi mà...

“Nếu đã xem qua, hơn nữa hiện giờ lão quản gia đã tỉnh táo, Hoắc công tử hỏi lão sẽ trực quan hơn nhiều so với hỏi ta, còn mời ta đến đây là muốn hỏi điều gì?”

Hoắc Du gắng gượng che giấu dục vọng trong mắt, cố làm ra vẻ nghiêm túc: “Đương nhiên là hỏi về manh mối của Hoắc Thương. Dù sao Thịnh tiểu thư cũng đã điều tra lâu như vậy, hẳn là có chút thu hoạch chứ?”

Thịnh Nguyên Dao mặt không cảm xúc: “Xin lỗi, Nguyên Dao năng lực có hạn, quả thật không điều tra được manh mối nào, cho nên mới cần Hoắc công tử đích thân ra tay không phải sao?”

Thực ra nói đến câu này, trong lòng Thịnh Nguyên Dao vô cùng không hiểu Hoắc Du đang làm gì.

Ngươi, Hoắc Du, đến đây là để điều tra manh mối của Hoắc Thương, một khi phát hiện là trực tiếp tru sát, kết quả lại đến đây rầm rộ như vậy, cả thành đều biết rồi, nếu Hoắc Thương thật sự ẩn náu ở đây thì đã sớm chạy mất rồi! Ngươi rốt cuộc đến đây làm gì? Chỉ vì muốn vinh quy bái tổ, khoe khoang uy phong sao? Quả là bỏ gốc lấy ngọn.