Cố Dĩ Thành sắc mặt tái mét: “Ngươi!”
Hắn sao lại không nghe ra đây là chỉ cây dâu mắng cây hòe? Kẻ muốn tiếp cận Bùi Sơ Vận là Cố Dĩ Thành hắn, chứ đâu phải Hoắc Hành.
“Huống hồ... Hoắc gia lấy võ đạo lập gia, Trấn Viễn Hầu uy chấn Tái Bắc, xưa nay dạy dỗ con cháu trong gia tộc đều là không sợ gian nan, không ngại thử thách. Ngày ấy Hoắc tứ ca ở Mộng Quy Thành còn có thể cùng ta quyết đấu giữa phố, Hoắc tam ca chẳng lẽ vì làm quan mà quên cả gia phong, mất đi nhuệ khí rồi sao?”
“Tấn Vương không cần nói nữa.” Hoắc Hành đứng dậy, thần sắc dữ tợn: “Nếu ngươi muốn tìm chết, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi!”
Những người cùng bàn nhanh chóng tản ra, Tề Thoái Chi lùi lại mấy bước, khóe môi cong lên một nụ cười châm biếm.