Bùi Thanh Ngôn cũng không thể vì nâng cao địa vị của Bùi Sơ Vận mà khiến đứa con trai duy nhất của mình trở mặt, đó chẳng phải là đầu óc có vấn đề hay sao.
Công khai khơi chuyện này ra, điển hình là kiếm chuyện, thần sắc Bùi Thanh Ngôn cuối cùng cũng trầm xuống: “Chẳng qua chỉ là hình thức, ngươi nhất định muốn làm mất mặt Bệ hạ sao?”
Tam thúc nhàn nhạt nói: “Cái gọi là hình thức, nói nhỏ thì nhỏ, mà nói lớn thì cũng lớn. Thế gia chúng ta lập thân, khác với lũ nhà giàu mới nổi kia, lễ nghi quy chế chính là điều quan trọng nhất. Nếu hôm nay lay động quy củ, ngày sau kẻ trên người dưới noi theo, gia môn ắt sẽ loạn, Bệ hạ cũng sẽ không vì ngươi và ta mà thở dài. Thanh Ngôn thân là gia chủ, phải có trách nhiệm với gia tộc, chứ không phải chỉ nhìn vào yêu ghét của bản thân. Bọn ta thân là tộc lão, có trách nhiệm can gián.”
Bùi Thanh Ngôn lạnh lùng nói: “Nếu Tam thúc đã xem trọng quy chế như vậy, được, Thanh Ngôn khâm phục. Tam thúc thân là trưởng bối nên lấy thân làm gương trước, chức Trường Sử kia của nhi tử người hãy từ bỏ đi. Vì chức vị cỏn con mà đưa ba ngàn linh thạch cho Trương quận thủ, lay động quy củ, ngày sau kẻ trên người dưới noi theo, Đại Càn ắt sẽ loạn, lân bang cũng sẽ không vì ngươi và ta mà thở dài.”
Tam thúc: “…”