Thần Khí Đan bị tẩy chay, đó nào phải chuyện chỉ lỗ mỗi Thần Khí Đan, cũng chẳng phải đổi sang luyện loại đan khác là xong...
Mà sẽ kéo theo hiệu ứng dây chuyền khiến giá Hàn Oánh Thảo sụp đổ, cả xe dược thảo giá ngang vàng mới mua hôm qua, trong khoảnh khắc sẽ rớt giá chẳng khác gì cỏ đuôi chó.
Còn nửa ngọn núi Hàn Oánh Thảo do chính mình trồng thì phải làm sao?
Liễu Kình Thương toàn thân phát lạnh, chỉ cần tùy tiện suy tính một chút đã thấy tay chân lạnh buốt, đầu váng mắt hoa.
Muốn giải quyết lời đồn có một cách nhanh nhất, chính là để Đan Dược Tư "đính chính", chứng minh đan độc của Thần Khí Đan không nặng, vậy là xong chuyện.
Liễu Kình Thương phản ứng cực nhanh, lập tức quay người trở về Đan Dược Tư.
Lục Hành Chu đang ở bên trong tiến hành khảo hạch luyện chế Thất phẩm đan, thấy Liễu Kình Thương xông trở lại, Trần Chưởng Tư nhíu mày ngăn cản: "Liễu bang chủ, xin chớ ảnh hưởng việc luyện đan."
"Ta đến để tìm Trần Chưởng Tư." Liễu Kình Thương vội nói: "Trước đây Thần Khí Đan của chúng ta đã được Đan Dược Tư cấp phép mới bắt đầu bày bán, nay bị người ác ý phỉ báng, nói đan độc quá nặng, Trần Chưởng Tư phải thay chúng ta phân trần một phen chứ..."
Vừa nói, hắn vừa lấy ra một khối ngọc, lén lút nhét vào tay Trần Chưởng Tư.
Sắc mặt Trần Chưởng Tư co giật, liếc nhìn Lục Hành Chu đang luyện đan ở một bên. Bên cạnh hắn còn có một tiểu đạo đồng đang chống cằm ngồi, đôi mắt chớp chớp nhìn chằm chằm nơi đây!
Ngươi dám ngang nhiên nhét đồ cho ta trước mặt người khác! Trẻ con sẽ không đi nói lung tung sao, trẻ con lại càng hay nói lung tung ấy chứ!
Trần Chưởng Tư tức giận đến mức ném thẳng khối ngọc đi: "Liễu bang chủ, Đan Dược Tư quả thật đã cấp phép cho Thần Khí Đan. Nếu có người đến hỏi, chúng ta cũng sẽ trả lời đúng sự thật, đan độc của Thần Khí Đan tuy cao hơn so với đan dược thông thường, nhưng cũng không vượt quá tiêu chuẩn cho phép, không cần Liễu bang chủ phải dặn dò thêm, mời về cho."
Liễu Kình Thương tức đến phát điên. Trả lời đúng sự thật là không vượt quá tiêu chuẩn thì có ích gì, bây giờ người ta có quan tâm đến vấn đề tiêu chuẩn đâu? Mọi người chỉ là trong bối cảnh thanh lọc đan độc này, tự nhiên không muốn dùng loại đan dược có đan độc nặng hơn mà thôi!
Trần Chưởng Tư sa sầm mặt lại: "Sao, Liễu bang chủ chẳng lẽ định để Đan Dược Tư nói dối vì ngươi, che đậy sự thật?"
Liễu Kình Thương không nói nên lời. Liếc mắt thấy sư đồ Lục Hành Chu bên kia, bề ngoài thì nghiêm chỉnh luyện đan nhưng thực chất lại đang xem trò cười, tiểu đạo đồng béo kia miệng đã ngoác đến tận mang tai, trong lòng hắn càng thêm tức tối.
Trước đây sao chẳng thấy con nhóc mập này đáng ghét đến vậy!
Thật ra, không nói đến việc Lục Hành Chu cứ đứng chình ình ở đây khiến hắn không thể đi cửa sau. Chỉ riêng việc nếu vừa nãy không có Lục Hành Chu chen ngang một gậy, để Bạch Trì thuận lợi thông qua chứng nhận, thì ngược lại có thể coi như có nửa phần duyên phận thầy trò với Trần Chưởng Tư, nhờ ông giúp đỡ việc này vẫn còn cơ hội.
Nhưng bây giờ thì sao?
Không những không kết giao được mà còn đắc tội, bây giờ nhét tiền cũng vô dụng.
Lần này phải làm sao!
Trong khoảnh khắc này, Liễu Kình Thương gần như cảm thấy Bạch Trì là kẻ thù phái tới hãm hại mình, từ khi bắt đầu luyện Thần Khí Đan cho đến quá trình chứng nhận Thất phẩm hôm nay, tất cả đều đang đào hố chôn hắn.
Nhưng lý trí cũng biết chuyện này không liên quan đến Bạch Trì, tên này ngoài việc luyện đan nóng vội cầu thành dẫn đến độc tính nặng ra thì những chuyện khác đều không phải hắn cố ý.
Cũng không thể là trùng hợp... Ít nhất thì mấy ngày trước có người đột ngột thu gom Hàn Oánh Thảo ở Hạ Châu Thành, đó chính là ác ý đã có chuẩn bị từ trước, kẻ đào hố là người khác.
Đó là ai?
Liễu Kình Thương run rẩy quay đầu, nhìn Lục Hành Chu.
Là hắn?
Phải rồi, chỉ có Lục Hành Chu mới cố tình bày ra chuyện này. Đây là sự trả thù của hắn, trả thù cho vụ ám sát ngày đó, và cả việc Đan Hà Bang gần đây phỉ báng trình độ luyện đan của hắn...
Từ khi Thẩm thị thương hành bắt đầu việc thanh lọc đan độc, cái bẫy liên hoàn này đã được giăng ra rồi!
Liễu Kình Thương là một võ phu dùng nắm đấm đi lên, đây là lần đầu tiên hắn thấy cách tranh đấu bang hội như vậy, dường như toàn bộ võ lực của Đan Hà Bang hoàn toàn mất đi ý nghĩa.
Giờ đây hắn thực sự hối hận, Lục Hành Chu này không chỉ là một nhân tài giỏi mưu tính, mà ngay cả bản lĩnh luyện đan cũng mạnh hơn Bạch Trì! Ban đầu vì sao lại cho rằng Bạch Trì xuất thân danh môn thì nhất định sẽ lợi hại hơn Lục Hành Chu, để rồi không chút do dự đổi người?
Hối hận hơn nữa là, không nên vì bị hắn lừa linh thạch mà nảy sinh sát ý. Nếu chưa từng phái thích khách, Lục Hành Chu kiếm xong tiền chắc hẳn cũng lười để ý đến cái bang phái nhỏ bé này của hắn. Nhưng may mà thích khách vẫn chưa trở về báo mệnh, Lục Hành Chu hẳn là không biết chuyện này, vẫn còn đường xoay xở.
Liễu Kình Thương nhanh chóng đổi sang vẻ mặt tươi cười, nói với Lục Hành Chu: "Hành Chu... chuyện trước đây, e rằng chúng ta có chút hiểu lầm."
Lục Hành Chu nhìn đan hỏa, tủm tỉm cười: "Đúng vậy, Liễu bang chủ hiểu lầm ta thích Liễu Yên Nhi. Trên người nàng cũng có hoa... ừm, người bình thường không ưa nổi đâu."