Lục Hành Chu cả người cuộn trong chăn, chỉ chừa lại mỗi cái đầu: “Đi, ta nhất định đi.”
Thịnh Nguyên Dao hoài nghi bước vào, vươn tay muốn vén chăn lên.
Lục Hành Chu vội nói: “Này, ngươi là nữ tử, vén chăn của nam nhân thì ra thể thống gì?”
Thịnh Nguyên Dao mặt ửng hồng, ánh mắt bắt đầu lảng đi nơi khác: “Ai thèm nhìn ngươi! Nếu ngươi không mặc y phục, vừa rồi đã làm gì với kẻ họ Bùi kia?”
“Nàng ta mặc y phục mà, có thể làm gì được chứ? Chẳng phải cũng giống như ngươi bây giờ sao.”