Thịnh Thanh Phong không đáp.
Lão thủ tọa thở dài một tiếng: "Ta biết ngươi không giống những người khác... Thịnh gia các ngươi đời đời làm việc cho Trấn Ma Ti, cha ông tổ tiên đều hy sinh khi tại vị. Bề ngoài ngươi hòa quang đồng trần, xử sự khéo léo hơn bất kỳ ai, đó chỉ là cách ngươi tự bảo vệ mình, thực chất trong lòng có cốt khí, muốn làm nên chuyện... Nguyên Dao giống hệt ngươi."
Thịnh Thanh Phong cuối cùng mới nói: "Không dám nhận. Chỉ là nếu ai cũng giống những kẻ đứng đầu các tông môn kia, miệng thì nói thanh phong minh nguyệt, tay chống gậy tre chân đi giày cỏ, sống đời tiêu sái, vậy thì ai sẽ làm việc? Ví như vụ án yêu ma ở Đông Giang, người truy bắt là Nguyên Dao, hay vụ án ma tu ở thành Mộng Quy, người định đoạt là quận thủ. Vậy nhất phẩm tông môn ở đâu?"
"Cho nên người kế nhiệm chỉ có thể là ngươi, những kẻ khác không xứng." Lão thủ tọa đứng dậy, vỗ vai hắn: "Nếu không có gì bất ngờ, hai ngày nữa giấy ủy nhiệm sẽ tới. Còn cái bảng Tân Tú gì đó, ngươi cứ xem rồi liệu mà làm, lão già ta đây không theo kịp thời thế, không xía vào chuyện của bọn trẻ nữa."
Thịnh Thanh Phong đứng dậy tiễn: "Thủ tọa đi thong thả."