“Bệ hạ, phương pháp hoán tủy có lẽ hữu dụng với việc điều trị huyết chứng… Ừm, cách nói huyết nhọt của sư đồ Lục Hành Chu lại càng chính xác hơn. Trước đây, thần và các đồng liêu chỉ mới đưa ra quan điểm này, tạm thời chưa thực sự tiến hành thí nghiệm. Lục Hành Chu có lẽ có truyền thừa khác, đã tương hợp với những gì chúng thần suy nghĩ, ắt không phải nói bừa.”
Trong phòng chủ khảo, Tần Trí Dư đang cùng Cố Chiến Đình bàn luận về việc này, bài thi của Lục Hành Chu cũng được tìm ra để nghiên cứu: “Trong bài thi của Lục Hành Chu viết rõ ràng hơn, lão phu thấy tính khả thi đến tám chín phần.”
Cố Chiến Đình nói: “Có hiệu quả với chứng huyết nhọt, vậy còn với trẫm thì sao?”
“Khó mà nói… Bệnh của bệ hạ là do yêu lực gây ra, căn nguyên cũng chưa chắc ở tủy, bề ngoài rất giống huyết nhọt, nhưng thực chất lại khác, phương pháp này quả thực chưa chắc đúng bệnh. Chỉ có thể nói là đáng để thử một lần, ít nhất có thể dùng làm một phương sách hỗ trợ.”
Cố Chiến Đình khẽ gõ lên tay vịn ghế, lắc đầu nói: “Lời của Lục Hành Chu có ẩn ý… hẳn là cố tình nói cho trẫm nghe. Thực chất, chẳng khác nào nói thẳng rằng phương pháp hoán tủy có hiệu quả với chứng huyết nhọt, nhưng vô hiệu với trẫm.”