TRUYỆN FULL

[Dịch] Sơn Hà Tế

Chương 30: Yêu phụ (2)

Bọn họ còn đang đợi để nội ứng ngoại hợp với người khác… Nhưng bọn họ đã bị giết trong nháy mắt, người bên ngoài e là ngay cả tin tức cũng chưa nhận được…

Ngay cả Trung thúc và những người khác cũng trợn tròn mắt nhìn Độc Cô Thanh Li trong sảnh, nhiều người giữ thái độ trung lập thì run rẩy như cầy sấy.

Bên cạnh Tông chủ có kiếm sĩ đáng sợ đến vậy, thì sao có thể coi trọng chút võ lực của kẻ khác?

Nhìn Thẩm Đường lười biếng tựa nghiêng, sắc máu trong nghị sự thính tựa hồ chỉ đang biểu diễn một màn ca vũ trước mặt nàng, trong mắt vẫn vương ý cười, chẳng chút gợn sóng.

Đây còn là Thiếu tông chủ ôn nhu tiêu điều mà mọi người từng biết ư?

Đây chẳng phải là một yêu phụ sao!

Thẩm Đường khẽ lướt đôi mắt đẹp, thu hết thần sắc mọi người vào đáy mắt, mỉm cười: “Tôn Kính Từ cùng tám kẻ khác câu kết ngoại nhân, mưu đồ bất chính, đã bị tru diệt. Kiếm Phong Đường, Ngoại Vụ Đường và các đường khác sẽ do phó đường chủ trực tiếp lên thay. Đường Vân Trung kiêm nhiệm Tầm Kiếm Đường chủ, phụ trách chiêu mộ tân nhân. Còn nữa…”

Nàng khẽ dừng lại, giọng nói chuyển lạnh: “Bổn tọa đã kế vị, chính là Tông chủ. Trước đây có kẻ vẫn gọi Thiếu tông chủ, đừng tưởng bổn tọa không biết là ý gì. Từ nay về sau, bổn tọa không muốn nghe thấy lời lầm lỡ như vậy nữa. Bãi hội!”

Toàn tông run sợ.

Nhìn nàng ngồi trên xe lăn, trông vẫn yếu ớt tan nát, nhưng không còn ai dám coi thường vị Thiếu tông chủ què quặt này nữa… không, là Tông chủ.

Dưới chân núi Đan Hà, Liễu Kình Thương dẫn theo một đám tinh nhuệ của Đan Hà Bang, vô cùng thuần thục lao thẳng đến chốn cũ của bang mình, từ xa vừa thấy cổng trạch viện đã bị một đám hãn tướng Trấn Ma Ti chặn đứng bên ngoài.

Thịnh Nguyên Dao khoác áo choàng, tách đám đông bước ra: “Liễu bang chủ, nửa đêm xuống núi ngắm cảnh à, cảnh sắc thế nào?”

Sắc mặt Liễu Kình Thương như vừa nuốt phải thứ gì dơ bẩn.

Hắn được Thành chủ đại nhân dẫn mối, cùng các trưởng lão trong Thẩm thị thương hành trong ứng ngoài hợp, vậy mà còn chưa đến gần nơi đã bị Trấn Ma Ti chặn lại, đây là trò quái gì vậy!

Trấn Ma Ti còn là Trấn Ma Ti dưới quyền thành Hạ Châu nữa không?

Nhưng lời này nào có thể nói thẳng, Liễu Kình Thương chỉ đành hậm hực nói: “Cũng được, cũng được… Thịnh thống lĩnh cũng đi dạo à, không biết Thành chủ có khỏe không?”

“Trấn Ma Ti do triều đình trực tiếp quản lý, không phải nha dịch địa phương, không cần thỉnh an Thành chủ.” Thịnh Nguyên Dao cười tủm tỉm vỗ vỗ bụi bặm không tồn tại trên vai hắn: “Đêm đen gió lớn, Liễu bang chủ vẫn nên sớm về nghỉ ngơi, kẻo xảy ra sự cố gì, Trấn Ma Ti không đành lòng thấy.”

Liễu Kình Thương thầm kêu xui xẻo, chỉ đành nặn ra vẻ tươi cười: “Thịnh thống lĩnh cũng nghỉ ngơi sớm.”

Thịnh Nguyên Dao xoay người nhập vào hàng ngũ, không quay đầu lại: “Kẻ buôn thuốc thì cứ làm tốt việc của một kẻ buôn thuốc, đừng phân tâm quá nhiều… Kẻo đến cuối cùng, bổn phận xảy ra sai sót, hối hận không kịp.”

Liễu Kình Thương như nuốt phải ruồi, đành bất lực dẫn chúng trở về.

Thực ra lúc này sắc mặt Thịnh Nguyên Dao cũng như vừa nuốt phải ruồi.

Nàng thong thả bước vào Thẩm thị thương hành, cúi đầu nhìn những thi thể trong nghị sự thính còn chưa kịp xử lý, lạnh lùng nói: “Thẩm tông chủ lạm dụng tư hình, tùy ý giết chóc, là hoàn toàn không xem quốc pháp ra gì sao?”

Thời buổi này Trấn Ma Ti rất khó làm, trên lý thuyết các nàng chủ yếu phụ trách việc yêu ma, chức năng khác với nha môn địa phương. Nhưng cũng sẽ phụ trách các loại trọng án, như nàng muốn điều tra hung án của nhà họ Hoắc vậy.

Nhưng thứ này làm sao mà phụ trách đây? Trước mắt loại tư hình của bang phái tông môn nhiều như lông trâu, án mạng xảy ra từng giờ từng khắc, thế sự là vậy, các nàng căn bản không thể quản. Xung đột giữa các tông phái càng khó quản hơn, chỉ cần không phải xung đột lớn công khai, trên giang hồ tông môn đấu pháp khắp nơi, ngày ngày đều có người chết, ai quản nổi…

Dù vừa rồi đã ngăn chặn xung đột đổ máu của bang phái, coi như là công lao an định địa phương, trong lý lịch lại thêm một nét đáng ghi, nhưng tâm trạng lại chẳng thể tốt lên được.

Nàng cũng biết trách Thẩm Đường vô ích, đây là thế sự như vậy, không phải chuyện của Thẩm Đường. Nếu Thẩm Đường không đủ sát phạt quyết đoán, nói không chừng kẻ chết chính là Thẩm Đường, tìm ai mà nói lý? Nhưng vẫn không nhịn được lạnh lùng châm chọc một câu, mặc kệ Thẩm Đường có bối cảnh thần bí gì, trời đất bao la, trút giận cho hả dạ mới là nhất.

Thẩm Đường lại thu lại dáng vẻ yêu phụ vừa rồi, khẽ đáp: “Xin lỗi, ta vốn dĩ… không muốn thêm phiền phức cho ngươi.”

Thịnh Nguyên Dao ngẩn người, ngữ khí này là sao, ngươi quen ta ư?

Nghĩ lại thì, Đan Hà Bang đào Bạch Trì đi đã đắc tội nặng với Thẩm Đường, nhưng Thẩm Đường lại không theo lệ thường của tông phái xử lý kẻ phản bội mà giết người báo thù… Trước đây còn tưởng các nàng không có thực lực, nay thấy trình độ của Thanh Li, e là có thể khiến Bạch Trì chết mà không biết chết thế nào, nhưng các nàng lại không làm vậy.

Chẳng lẽ thật sự không muốn gây phiền phức cho bản thân ư?

Thịnh Nguyên Dao trong lòng thấy kỳ lạ, lời đến bên miệng lại biến thành: “Quốc pháp lớn hơn gia quy, mong Thẩm tông chủ sau này hành sự suy nghĩ kỹ càng.”

Thẩm Đường vô cùng ôn hòa: “Biết rồi. Đa tạ Thịnh thống lĩnh lần này tương trợ.”

Thịnh Nguyên Dao quả thực đang giúp Thẩm Đường, nhưng chỉ có thể nói: “Dẹp yên xung đột tranh chấp là chức trách của chúng ta, thay vì tạ ta, ngươi chi bằng đi tạ Lục Hành Chu. Ba ngày trước hắn đã biết sẽ có chuyện này, nói là đưa công lao cho ta, cũng chẳng biết là vì ai.”

Nói đến đây, Thịnh Nguyên Dao cũng lưu tâm đánh giá Thẩm Đường vài lần.

Rõ ràng xinh đẹp ôn uyển, khí chất đoan trang, nhưng không hiểu sao, trong lòng lại nảy ra một từ "họa quốc ương dân".