Mấy ngày nay Bùi Sơ Vận dọn vào Bùi gia, Lục Hành Chu thì chuyên tâm đọc sách, hai người đã gần mười ngày không gặp mặt.
Vốn dĩ Bùi Sơ Vận không nghĩ rằng rời xa Lục Hành Chu vài ngày sẽ khiến mình nhung nhớ. Huống hồ mới vào Bùi gia cũng bận rộn, chỉ riêng việc nhận mặt người quen, học tập lễ nghi cơ bản của thế gia đã tốn rất nhiều thời gian và tâm sức, càng không nên có tâm tư nghĩ ngợi chuyện khác.
Kết quả là mỗi đêm khuya thanh vắng, khi bước lên tiểu lâu mà Bùi Thanh Ngôn đã chuẩn bị cho mình, tựa lan can ngắm trăng, trong lòng nàng lại bất giác vang lên câu thơ “Mạc mạc khinh hàn thượng tiểu lâu” của hắn.
Rồi nàng nhìn sang trái thấy đêm nay không có mưa bụi, nhìn sang phải thấy rèm châu không phải móc bạc, quay đầu nhìn bình phong lại chẳng đủ vẻ u tịch, nhìn đâu cũng thấy không vừa mắt.
Cuối cùng nàng chợt tỉnh ngộ, không phải do những thứ này, mà chỉ là vì cô đơn.