“…” Lục Hành Chu dở khóc dở cười: “Này, thái độ nghiêm túc có trách nhiệm trước đây của ngươi đâu rồi?”
“Đã nói là ta về Kinh thành để ăn không ngồi rồi mà, nếu không phải chuyện của Diệp Vô Phong, ta vốn chẳng có việc gì làm, trước đó còn đi săn nữa đấy.” Thịnh Nguyên Dao huých vai hắn: “Đi săn cùng ta không?”
“Thật ngại quá, ta là kẻ tàn phế.”
“Hừ.” Thịnh Nguyên Dao lại vô thức quay về chủ đề Bùi Sơ Vận: “Này, trà xanh nhà ngươi trước đây còn từng dịch dung che giấu dung nhan đúng không? Hôm nay trong điển lễ thấy được chân dung, lại thêm trang phục lộng lẫy, quả là đẹp tuyệt trần! Ngươi không biết đâu, ở đó biết bao công tử mắt đều trợn tròn, thậm chí có kẻ còn tại chỗ cầu thân, bị Bùi tướng ném ra ngoài.”
Lục Hành Chu khẽ mỉm cười: “Rất tốt.”