Lần này ngược lại khiến Lục Hành Chu rơi vào thế cưỡi hổ khó xuống, vốn dĩ chỉ là tùy tiện chuyển đề tài, chẳng lẽ lại xem thật sao? Cởi y phục của nàng ra mà xem?
Nghĩ rồi, hắn dứt khoát đỡ nàng đến đình hóng mát trong vườn. Nhìn quanh quất, rõ ràng bốn bề không một bóng người, Lục Hành Chu vẫn tiện tay bố trí một pháp trận che chắn. Thịnh Nguyên Dao cứ thế nhìn hắn chằm chằm, cười như không cười.
Ngươi còn dám cởi y phục của ta thật à?
Lại thấy Lục Hành Chu ngồi sau lưng, duỗi lòng bàn tay đặt lên vết thương của nàng.
Một luồng linh khí tựa thủy linh lan tỏa, đánh tan ứ huyết, sinh trưởng huyết nhục. Tựa như đang ngâm mình trong suối linh, thoải mái đến mức khiến người ta không kìm được khẽ rên thành tiếng.