Đầu tháng Mười, tại sườn núi Đan Hà Sơn, một tòa sơn môn sừng sững dựng lên, trên sơn môn có tấm biển lớn "Thiên Hành Kiếm Tông" đang rực rỡ huy hoàng. "Thẩm thị thương hành" từng phải đổi tên đổi họ, trốn đông trốn tây, chỉ chưa đầy một tháng đã trở thành quá khứ.
Kiến trúc trên núi được quy hoạch lại, phỏng theo mô hình Thiên Hành Kiếm Tông khi xưa, phân chia thành các đường, Tàng Kinh Lâu, cùng các loại sân luyện. Kiếm khí tung hoành khắp núi, cuối cùng cũng bắt đầu có được dáng vẻ của một kiếm tông.
Nơi địa hỏa thịnh vượng nhất được chia thành Chú Kiếm Đường, đường chủ Chú Kiếm Đường đã bắt đầu luyện chế phi kiếm ngũ phẩm – trong kho của Đan Hà Bang vẫn còn khá nhiều vật liệu rèn đúc dự trữ, một bang phái địa phương tích lũy qua bao năm, nội tình quả là không tệ... Thực tế, để có được những thứ này, Thẩm Đường đã phải trả cho Liễu Yên Nhi một khoản tiền không nhỏ.
Chỉ không biết với trí thông minh của Liễu Yên Nhi, liệu có giữ được số tiền đó không.
Tiền bạc là chuyện nhỏ, nền tảng của một bang phái như vậy quả thực quá tiện lợi, một kiếm tông đang trên đà trỗi dậy dần thành hình.
Dược thảo vốn trồng khắp núi, do mấy ngày trước đổi sang trồng hàn oánh thảo nên đã bị nhổ bỏ, nhất thời chưa trồng lại loại mới. Lần này lại tiện, không cần trồng mới nữa, đất đai được phân chia cho các đường của kiếm tông sử dụng. Chỉ giữ lại một dược viên khá lớn, vẫn do các đệ tử của Đan Hà Bang trước đây phụ trách trồng trọt quản lý. Các đồ đệ luyện đan cũ đều chuyển đến ở gần đó, trở thành Đan Đường của Kiếm Tông, chỉ phụ trách luyện đan cho tông môn sử dụng.
Lục Hành Chu trên lý thuyết không có chức vụ trong tông môn, chỉ là khách khanh, nhưng thực tế người của Đan Đường có việc gì cũng tìm hắn báo cáo, chẳng khác nào một vị đường chủ.
Ồ, cũng không hẳn là đường chủ, hắn làm khách khanh trưởng lão ngay cả bổng lộc cũng không nhận, ngược lại còn được tùy ý sử dụng kho tàng, muốn lấy gì thì lấy.
Người của Thiên Hành Kiếm Tông cảm thấy điều này có chút không ổn, luôn cảm thấy không giống một vị khách khanh trưởng lão... nhưng lại chẳng thể nói được gì, bởi vì tông chủ đại nhân của họ tìm Lục trưởng lão báo cáo sự việc còn siêng năng hơn cả đệ tử Đan Đường, ngay cả việc quy hoạch các đường cũng đều tham khảo ý kiến của hắn.
Trung thúc và những người khác lén lút bàn tán, nói nếu phải cho Lục Hành Chu một danh phận, thì đâu phải là khách khanh, rõ ràng giống phu nhân của tông chủ hơn...
Vị "phu nhân" này thậm chí còn không ở Đan Hà Sơn, hắn ở hậu sơn của Hoắc trạch, tự mình dựng một căn trúc ốc sống cùng A Nọa, vậy mà tông chủ vẫn ngày ngày chạy đến đó.
Độc Cô Thanh Li mỗi ngày đẩy xe lăn lên núi xuống núi, đường xa muốn chết, sắc mặt sa sầm.
Thực ra, những lúc không có ai nhìn thấy, Thẩm Đường đã cố gắng tự mình đi lại, từ lúc ban đầu cần Độc Cô Thanh Li dìu đỡ, đến khi không còn cần nữa, chỉ mất vỏn vẹn ba ngày.
"Căn cơ của ngươi thật tốt, hồi phục nhanh hơn ta dự liệu rất nhiều." Lục Hành Chu nhìn Thẩm Đường rời khỏi xe lăn, chậm rãi bước tới, trong mắt hiếm khi lộ ra một tia ghen tị. Gân cốt bị đứt của chính hắn mới chỉ có chút tiến triển, những thứ khác còn kém xa.
Thẩm Đường đứng trước mặt, khẽ hành lễ: "Là do gần đây ngươi vẫn luôn luyện chế thuốc cường gân tráng cốt để hỗ trợ cho ta, chỉ dựa vào sức mình, ta không thể nào nhanh như vậy được."
Lục Hành Chu không nói gì.
Mấy ngày nay hai người gặp mặt, không khí vô cùng khó xử. Thẩm Đường gần như không dám một mình gặp hắn, bên cạnh lúc nào cũng phải có tiểu bạch mao. Lục Hành Chu cũng không dám sai A Nọa đi đâu, phải để cậu bé ngồi xổm một bên.
Hai người vô tình nhìn nhau, rồi lại vội vàng dời mắt đi.
Trò xe lăn hôm đó quả là quá táo bạo...
Nhìn cuộc đối thoại bây giờ, lại còn khách sáo với nhau... Độc Cô Thanh Li cảm thấy đầu óc hai người này đúng là có vấn đề, Hoàng Cực Kinh Thế Kinh quả nhiên không phải là công pháp tu luyện tốt lành gì.
Nàng thực sự không muốn nghe hai người này giả vờ khách sáo, không nhịn được bèn xen vào: "Ngươi tại sao lại ở ngọn núi bên này? Bất tiện biết bao."
Lục Hành Chu đáp: "Bên Đan Hà Sơn có địa hỏa, còn bên này thì không, bị Hoắc gia khoanh lại làm một hậu sơn bình thường... Ta cảm thấy nơi đây đã là thế long hổ ôm ấp, bên kia có hỏa thì bên này cũng nên có điểm đặc biệt của nó, cần phải nghiên cứu."
"Vậy mấy ngày nay ngươi nghiên cứu ra kết quả gì rồi?"
"Trên lý thuyết hẳn là thủy hỏa tương tế, nơi đây quả thực suối trong chảy róc rách, cảnh trí hữu tình hơn, nhưng ta cảm thấy vẫn chưa đủ." Lục Hành Chu hỏi ngược lại: "Mấy ngày nay ta bảo các ngươi sắp xếp người ở các vị trí khác nhau để quan sát mặt trời mọc, kết quả thế nào?"
Thẩm Đường nói: "Trùng hợp thay, ngay tại lầu cao nhất của thương hành trước đây nhìn về phía này ngắm mặt trời mọc, khi mặt trời lên trông hệt như một viên đan dược nhảy ra từ khe giữa hai ngọn núi. Điều này cho thấy từ rất lâu trước đây, Hoắc gia xây nhà ở vị trí đó là có dụng ý, chỉ là sau này lại phát hiện không có tác dụng gì, mới bỏ hoang rồi giao cho Liễu Kình Thương."
Sắc mặt Lục Hành Chu trở nên rất khó coi: "Nói cách khác, Liễu Kình Thương những năm đầu thực chất là người phụ trách thay Hoắc gia quan sát biến cố trong núi."