TRUYỆN FULL

[Dịch] Sơn Hà Tế

Chương 91: Là hắn lung lạc ta (1)

Cúi đầu nhìn xuống, Thẩm Đường vẫn còn đang ngây ngẩn, đôi môi nhỏ hé mở, dáng vẻ ấy đối lập mãnh liệt với sự lý trí, dịu dàng thường ngày và sự bá đạo khi đối đầu với địch, khiến Lục Hành Chu cũng không khỏi rung động trong lòng, nhất thời khô cả họng, không nói nên lời.

Cả hai đều có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương, thình thịch, thình thịch, tựa như một bản giao hưởng.

Chẳng biết qua bao lâu, Thẩm Đường lại là người hoàn hồn trước, nàng ngẩng đầu thấy dáng vẻ ngây ngốc của Lục Hành Chu, không hiểu sao lại có chút buồn cười, sự ngượng ngùng cũng tan đi gần hết. Ánh mắt lưu chuyển, vẻ quyến rũ ẩn giấu lại một lần nữa hiện ra: “Ngươi… còn muốn ôm ta bao lâu nữa?”

Lục Hành Chu cũng đã phản ứng lại, bình tĩnh điều chỉnh lại tư thế của Thẩm Đường trong lòng, để nàng tựa lưng vào ngực hắn, ngồi trên đùi hắn.

Lúc này mới rảnh tay, một tay ôm eo nàng, một tay đẩy xe lăn vào trong phòng: “Ôm cho đến khi về tới nơi thôi.”

Thẩm Đường quay lưng về phía hắn, khẽ bĩu môi, thầm khạc một tiếng.

Còn giả vờ bình tĩnh, có thứ gì đó cứng rắn đang cấn vào người ta, ngươi dám nói không?

Theo từng vòng lăn xóc nảy của xe lăn, nó lại thúc vào từng nhịp.

Tư thế tồi tệ này… sao lại thành ra thế này…

Từ trong sân đến bên giường quả thực chẳng bao xa, nhưng khoảng cách ngắn ngủi này lại dài đằng đẵng như đi cả một năm.

Mãi mới đến được bên giường, Lục Hành Chu bế Thẩm Đường đặt lại lên giường, vẫn rất bình tĩnh nói: “Ta sẽ luyện thêm cho ngươi một ít dược vật rèn xương cường gân để dùng kết hợp, sau này mỗi ngày cứ để Thanh Li dìu ngươi đi lại một chút, ta thấy chừng mười ngày nữa là ngươi sẽ hoàn toàn bình phục.”

Nói xong không đợi câu trả lời, hắn lập tức quay người đi thẳng, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Thẩm Đường tựa vào đầu giường, cắn chặt môi dưới, vẻ mặt không biết là khóc hay cười, má đỏ bừng như ráng mây.

Ngây người một lúc lâu, nàng mới như tỉnh lại, đột nhiên hét lớn: “Tên bạch mao chết tiệt nhà ngươi ra đây cho ta! Ngươi bảo vệ ta như thế đấy à?”

Độc Cô Thanh Li vút một tiếng xuất hiện: “Ngươi không thể gọi ta là bạch mao, rất thất lễ.”

Thẩm Đường tức đến bật cười: “Hắn gọi thì được à? Khoan đã, bây giờ đây có phải là vấn đề chính không?”

“Hắn cũng vô lễ, nhưng ít ra hắn không thêm chữ ‘chết’.” Độc Cô Thanh Li nói: “Nói đi cũng phải nói lại, đã là hai người các ngươi, làm cùng một chuyện không đúng mực dường như cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.”

Thẩm Đường suýt nữa bị lái đi quên mất mình gọi nàng ta ra để làm gì, ngẩn ra một lúc mới tức giận nói: “Ta hỏi là ngươi cứ thế nhìn ta ngã xuống, bảo vệ người ta như vậy sao?”

Độc Cô Thanh Li nói: “Ta đã nghĩ rồi, ta không thể dời Hộ Chính Ti đến đây, nhưng ta có thể đặt ngươi lên người hắn.”

Thẩm Đường: “?”

Độc Cô Thanh Li cố gắng giải thích: “Ta nghĩ ngươi hẳn là thích được hắn đỡ lấy hơn.”

“Tại sao ta lại thích hơn, có thể đừng thay ta suy nghĩ được không hả?”

Độc Cô Thanh Li còn khó hiểu hơn cả nàng: “Hai người rõ ràng đối với nhau rất khác biệt, là người thì ai cũng nhìn ra được, ta không hiểu tại sao các ngươi cứ phải chối đây đẩy.”

Thẩm Đường ngây người một lúc lâu, rồi lại có chút bất lực lật người nằm sấp trên gối, lẩm bẩm: “Nếu là ngươi thì sao?”

“Ta chắc chắn sẽ nói thẳng cho hắn biết, không hiểu phải giấu giếm để làm gì.” Độc Cô Thanh Li nói: “Giống như hắn cũng nói thẳng với ta vậy.”

Thẩm Đường: “??”

Hỏng rồi, thành một vòng lặp rồi sao?

Độc Cô Thanh Li lại nói: “Nhưng giả thiết này không có ý nghĩa, vì ta sẽ không có loại tình cảm này.”

Thẩm Đường liếc nàng ta một cái: “Rồi sẽ có một ngày ngươi cũng như vậy thôi, ta chờ đến lúc ngươi nói thẳng ra, nhất định phải báo cho ta đến xem đấy.”

Nghi ngờ Thịnh Nguyên Dao, thấu hiểu Thịnh Nguyên Dao, trở thành Thịnh Nguyên Dao.

“Ta sẽ không có ngày đó.” Độc Cô Thanh Li nói một cách hiển nhiên: “Việc tu hành của ta rất đặc biệt, vốn dĩ tình cảm đã đạm bạc, huống hồ sư phụ cả đời cô độc, ta chỉ noi theo gương sư phụ.”

“Vậy nếu sư phụ ngươi tìm nam nhân thì sao?”

“Đó là chuyện vĩnh viễn không thể xảy ra.”

Thẩm Đường nở một nụ cười lịch sự: “Hy vọng ngươi có thể mãi mãi tự tin như vậy.”

Độc Cô Thanh Li nói: “Bất kể sau này ta thế nào, tóm lại vừa rồi ta không đỡ ngươi cũng không có vấn đề gì chứ, vậy ta đi đây.”

Vừa định xoay người, liền nghe Thẩm Đường thở dài: “Sau này đừng như vậy nữa… sẽ khiến chúng ta rất khó xử.”

Độc Cô Thanh Li nhíu mày: “Tại sao chứ?”

“Bây giờ không phải lúc để ta bàn chuyện yêu đương, hắn cũng không muốn, hơn nữa…” Thẩm Đường cười nhẹ: “Trong lòng hắn đã có người.”

Độc Cô Thanh Li có chút kinh ngạc: “Ngươi làm sao biết?”

“Trực giác.” Thẩm Đường bình tĩnh đáp: “Thật ra, ở cái thế gian này, nam tử có vài nữ nhân cũng chẳng phải chuyện gì hiếm lạ, ta cũng không phải loại đố phụ. Nếu người trong lòng hắn là ta, bên ngoài có vài người để giải khuây, ta thật sự không quá để tâm… Nhưng ta, Thẩm Đường, lại không thể là người bị dùng để giải khuây, ngươi hiểu không?”

Độc Cô Thanh Li ngây người tại chỗ, cảm thấy có chút phức tạp, đầu óc như sắp đứng máy.

Thẩm Đường nhìn nàng một cái, có chút buồn cười: "Cái biểu cảm gì thế kia, vừa nãy chẳng phải nói năng trôi chảy lắm sao?"