TRUYỆN FULL

[Dịch] Sơn Hà Tế

Chương 89: Nhuyễn Ngọc Ôn Hương (1)

Xác định được mật thất ở đâu thì việc tìm lối vào cũng trở nên dễ dàng.

Cơ quan mật thất chẳng qua cũng chỉ có vài loại, dù sao cũng không ai quấy rầy, cứ từ từ thử ắt sẽ tìm ra.

Chẳng bao lâu sau, Lục Hành Chu xoay một chiếc bình hoa, phía sau giá sách liền nứt ra một khe hở, để lộ một cầu thang dẫn xuống dưới.

"Thật thiếu sáng tạo." Lục Hành Chu bất đắc dĩ nhìn cầu thang, xe lăn bất tiện chính là ở điểm này, ngay cả nhà mình còn phải dỡ bỏ ngưỡng cửa, huống chi là cầu thang.

A Nọa nhe ra tám chiếc răng trắng đều tăm tắp: "Không sao, ít nhất lối đi này cũng đủ rộng..."

Giây tiếp theo, nàng một tay nhấc bổng xe lăn, khiêng sư phụ lao vút xuống cầu thang.

Tới mật thất, đặt xe lăn xuống, A Nọa liền lao về phía chậu cây, lấy ra một tấm Ngự Thủy phù, ào ào tưới nước cứu mạng cho đóa hoa.

Tín hiệu cầu cứu của đóa hoa ban nãy thật đáng thương...

Lục Hành Chu mò mẫm trên các kệ trong mật thất. Mật thất không hề nhỏ, nhưng phần lớn các kệ đều trống rỗng. Nơi đây quả thật từng chứa đựng điển tịch tu hành và bảo vật của Hoắc gia, nhưng đã sớm bị mang đi cả rồi.

Nhìn những chiếc kệ trống không này, điển tịch quả thật rất nhiều... Nhiều điển tịch như vậy cũng khó trách hậu nhân không thể nào hiểu hết. Lục Hành Chu dám cá rằng trong đó chắc chắn có ghi chép về địa thế nơi đây, đáng tiếc hậu nhân Hoắc gia bất tài, có lẽ đã không để ý tới.

Những thứ còn sót lại không bị mang đi, Lục Hành Chu lật xem qua, cơ bản là một số loại kiếm kinh thuật pháp phẩm cấp thấp, tạp nham, có được từ việc bóc lột dân làng, không cần thiết phải mang đến kinh sư.

Tay hắn dừng lại trên một cuốn bí pháp tiễn thuật... trong mắt lóe lên hận ý.

Đây là của nhà hắn.

Thứ mà Hoắc gia có được sau khi phá cửa diệt tộc nhà người khác, đối với bọn chúng chẳng qua chỉ là vật vô dụng vứt bừa trên giá bí tịch, đến cả việc mang đi cũng lười, e rằng lật xem còn chưa từng.

Lục Hành Chu im lặng lật mở, nhìn pháp môn quen thuộc từ nhỏ mà giờ đây không có điều kiện để sử dụng, thần sắc phức tạp.

Trong đó còn có không ít ghi chú nhỏ và tâm đắc do phụ thân của thân xác này viết. Dù với kiến thức hiện tại của hắn, những nhận thức này khá sơ cấp, nhưng Lục Hành Chu vẫn xem rất chăm chú.

Lật đến mấy trang sau, xuất hiện những dòng chữ: "Pháp môn của chúng ta, suy cho cùng, vẫn còn thấp kém, sau này Thanh Nhi không thể bị kìm hãm tại đây. Dòng họ Hoắc chúng ta đời đời sống ở Đan Hà, với nhà Hoắc Thái sư từ nhiều năm trước vốn là một nhà. Pháp tu hành của chúng ta hẳn là tàn chương hoặc nhánh phụ của Hoắc gia. Nếu có thể học được pháp tu hành của dòng chính Hoắc gia, đó mới là tiền đồ của Thanh Nhi sau này, không biết tương lai có cơ duyên đó hay không..."

"Thật ra, nếu có thể rời khỏi núi, ra ngoài bái nhập một đại tiên môn mới là tốt nhất... Nhưng tổ truyền có câu 'Long Hổ Hoàn Bão, thế núi như lò, mặt trời mọc giữa non cao, tựa điềm đan thành cửu chuyển, tạo hóa tất thành'... Tạo hóa, ai biết được có đến lượt chúng ta không, biết đâu lại ứng vào Thanh Nhi thì sao?"

Ngón tay Lục Hành Chu miết nhẹ lên dòng chữ này, hồi lâu trầm ngâm.

Không ngờ Hoắc gia không tìm thấy ghi chép, mà ta lại thấy trong điển tịch của nhà mình, chỉ là có hơi mơ hồ. Sự mơ hồ này hẳn không liên quan đến phụ thân, mà là do tổ truyền đã vậy. Xem ra Hoắc gia hẳn cũng biết mấy câu này, ít nhất vài đời trước chắc chắn biết, nhưng không giải mã được gì nên cuối cùng đã từ bỏ.

Thế núi này, không nói Thái Cực, mà lại nói như lò...

Mặt trời mọc giữa non cao, tựa điềm đan thành cửu chuyển, tạo hóa tất thành.

Nhìn bề ngoài, việc giải mã bí mật nơi đây hẳn có liên quan đến thời gian, đúng vào lúc mặt trời mọc, thái dương nhô lên từ hõm núi, tựa như đan dược bay ra từ trong lò.

Nhưng phải quan sát hiện tượng này ở vị trí nào mới được? Đứng ở những góc độ khác nhau để nhìn núi và thái dương, cảnh tượng quan sát được chắc chắn sẽ không giống nhau, việc giải mã bí mật này phần lớn có liên quan đến vị trí quan sát.

Nếu đơn giản như vậy, Hoắc gia đã sớm giải được rồi... Bọn họ có thể phái vô số người quan sát ở những vị trí khác nhau để chọn ra nơi thích hợp nhất.

Vậy thì còn thiếu điều kiện gì?

Ngoài ra... bí mật này liệu có phải đã biến mất vào cái năm đan lô hiện thế, cho nên việc điều tra sau này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa? Vì vậy Hoắc gia mới rời đi dứt khoát như thế.

Lục Hành Chu trầm tư hồi lâu mà vẫn chưa có kết luận. Hắn gập sách lại, cất vào ngực áo, cuối cùng tìm thêm một vòng quanh mật thất nhưng cũng không thu được gì thêm.

A Nọa cũng tìm kiếm hồi lâu ở bên cạnh nhưng chẳng thu hoạch được gì, nàng có chút lo lắng nhìn Lục Hành Chu: "Sư phụ..."

"Hửm?" Lục Hành Chu bừng tỉnh, cười híp mắt xoa xoa khuôn mặt nhỏ của nàng: "Có thu hoạch đã là vui lắm rồi. Vui nhất là, đây là gia học của chính ta, không liên quan đến Hoắc gia. Đi thôi, mang những điển tịch tầm thường ở đây đi, Thiên Hành Kiếm Tông sẽ cần đến chúng."

A Nọa vừa thu dọn, vừa có chút thấp thỏm hỏi: "Sư phụ, tối nay có chữa chân không ạ? Ta sợ... ta làm không tốt..."

Lục Hành Chu thở dài một hơi: "Ngươi mới là người có thiên phú đan sư tuyệt vời nhất, không phải ta. Cần gì phải nhát gan như vậy chứ."