Trở về Thẩm thị thương hành, trời đã sáng rõ, Lục Hành Chu liền đi thẳng đến chủ viện của Thẩm Đường.
Thẩm Đường và Độc Cô Thanh Li đã ở trong viện dùng bữa sáng, thấy Lục Hành Chu tới, hai người cũng không ngạc nhiên, Thẩm Đường tùy ý mời: “Lại đây dùng chung một chút?”
Lục Hành Chu cũng không khách sáo, nhanh chóng đến bên bàn, cầm lấy bánh bao trên bàn mà gặm.
Thẩm Đường cười nói: “Sao không còn khách sáo nữa rồi?”
“Trước kia dùng bữa ta cũng có khách sáo với ngươi đâu.” Lục Hành Chu vừa gặm bánh bao vừa thản nhiên nói: “Hai ngày nay ta trốn bên ngoài là vì sợ hai vị bị Hoắc gia để mắt tới, nhưng xem ra vấn đề này đã không còn đáng ngại, vậy thì còn gì để nói nữa…”
“Bên ta và Liễu Kình Thương đã kết thù, hắn vốn sẽ xúi giục Hoắc Du đối phó chúng ta, không liên quan đến chuyện riêng của ngươi. Ngươi vốn nên hợp tác với bên ta.”
“Còn tính toán với ta nữa, ta sẽ không chữa chân cho ngươi đâu.”
Thẩm Đường sững người, trong mắt lóe lên niềm vui bất ngờ: “Thuốc của ngươi đã dùng hết, vẫn có thể chữa được sao?”
“Được.” Lục Hành Chu ăn xong bánh bao trong vài ba miếng, chùi miệng nói: “Thuốc cứu mạng đã dùng hết, nhưng thuốc trị thương Hoắc Du mang đến cho quản gia Hoắc lão vẫn còn, vừa hay lại hợp với ngươi. Chỉ là hiệu quả khá bình thường, có thể sẽ cần một thời gian để từ từ hồi phục… nhưng chắc chắn sẽ thành công.”
Thẩm Đường đè nén sự mong đợi, hít sâu một hơi để giữ bình tĩnh: “Vậy còn ngươi thì sao? Hoắc Du mang thuốc đến cho một mình quản gia Hoắc lão, không lẽ lại mang hai phần? Chắc chắn chỉ có một mà thôi.”
Lục Hành Chu im lặng một lúc rồi nói: “Ta đã nói rồi, tình trạng của ta rất nghiêm trọng, loại thuốc này đối với ta không có tác dụng lớn, nhưng với ngươi thì lại vừa hay.”
Độc Cô Thanh Li vẫn luôn ung dung cầm ly sữa đậu nành uống, như thể chuyện không liên quan đến mình. Nghe vậy, cuối cùng nàng cũng liếc nhìn Lục Hành Chu một cái.
Không có tác dụng lớn, nhưng vẫn có ích.
Ít nhất nối lại gân đứt hẳn không thành vấn đề, những phương diện khác thì tìm cách khác sau, tốt hơn được chút nào hay chút đó. Thử hỏi kẻ nào bại liệt suốt mười năm, khi có cơ hội hồi phục dù chỉ một chút bày ra trước mắt, lại có thể nghĩ cho người khác được sao?
Vậy mà hắn vẫn định đưa cho Thẩm Đường.
Lục Hành Chu cũng tự rót cho mình một ly sữa đậu nành, vừa uống vừa thở dài: “Có lẽ các ngươi thấy ta hành sự sẽ cho rằng ta là kẻ giỏi mưu tính, thật ra không hẳn, ngươi thấy đấy, tối qua ta đã làm một chuyện rất đáng xấu hổ.”
“Đáng xấu hổ?” Thẩm Đường có chút thất thần: “Vì sao ngươi lại cho rằng chuyện đó đáng xấu hổ… Thật lòng mà nói, ta rất ngưỡng mộ A Nọa, muội ấy có một người phụ thân tốt nhất trên đời.”
Lục Hành Chu nhìn nàng một cái, không nói gì.
Hắn đã để lộ nhiều chuyện trước mặt Thẩm Đường, Thẩm Đường cũng vậy. Dù một vài mấu chốt vẫn chưa sáng tỏ, nhưng Thẩm Đường rất có thể là công chúa, vậy phụ thân của nàng… Hiển nhiên, nàng thật sự rất khó có được tình phụ tử như A Nọa.
Thậm chí, rất có thể đôi chân của nàng lại do chính tay phụ thân mình đánh gãy.
Suy nghĩ một lát, hắn quyết định không bàn chuyện này với nàng, nói tiếp: “Ta muốn nói là, thực ra mưu lược của ta cũng chỉ đến vậy, làm nhiều hơn cả là những việc sắp xếp, điều hành và lên kế sách mà thôi.”
Thẩm Đường hoàn hồn, nhất thời không hiểu: “Việc này thì có sao?”
“Đối với người làm chủ, việc phân bổ của cải vật lực sao cho hợp lý là điều cần phải biết... như phương thuốc này, đưa cho ta cũng không thay đổi được việc ta vẫn phải ngồi xe lăn, nhưng đưa cho ngươi lại có thể chữa khỏi hoàn toàn, giải quyết triệt để vấn đề, còn có thêm một chiến lực vẹn toàn. Dù tính toán thế nào, cũng nên đưa cho ngươi.” Lục Hành Chu nháy mắt với nàng: “Trừ phi ngươi không muốn cho ta sờ chân.”
“Tiên sinh nói đùa rồi.” Gò má Thẩm Đường lại ửng hồng, một lúc lâu sau mới nói: “Muốn phân chia vật lực, trước hết phải là người một nhà, nếu không thì vật của ai người nấy giữ.”
Lục Hành Chu ngạc nhiên nói: “Lẽ nào bây giờ ta và ngươi vẫn chưa phải người một nhà?”
“Không phải.” Thẩm Đường nhìn thẳng vào mắt hắn: “Bởi vì dù ta có suy xét thế nào, cũng cảm thấy ngươi sẽ không ở lại Hạ Châu, tiếp tục ở lại đây đối với ngươi không có ý nghĩa. Mọi sự sắp đặt trước đây đều là để giúp ta thoát thân, chứ không phải vì bản thân ngươi. Khoảnh khắc ngươi để A Nọa ra tay đối phó yêu ma, thực chất đã quyết định rời khỏi Hạ Châu rồi.”
Lục Hành Chu sững sờ, im lặng.
Tư duy của Thẩm Đường trước nay luôn sắc bén, nhưng sự thấu hiểu của nàng về hắn thật khiến người ta kinh ngạc… Bọn họ cũng mới quen biết chưa được bao lâu.
Thấy hắn im lặng, Thẩm Đường cắn môi dưới, dường như đã đắn đo một hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm nói: “Nhưng khi ngươi quyết định rời đi, lại không biết chân của mình vẫn chưa chữa được… cho nên bây giờ tình hình đã khác. Ngươi cũng biết ta và Thanh Li có thân thế không tầm thường, chỉ là tạm thời gặp chút phiền phức. Nếu ngươi bằng lòng ở lại giúp ta, sau khi giải quyết xong mọi chuyện, việc giúp ngươi tìm thuốc sẽ dễ như trở bàn tay, không cần phải tự mình đơn độc mưu tính nữa.”