Dạ Thính Lan đương nhiên không tiện dùng, loan giá của bà quá phô trương, rất dễ bại lộ thân phận. Lúc này, bà nhìn Thẩm Đường, Thẩm Đường đoán được ý của bà, đành đau lòng lấy ra tọa giá tiểu chu của mình: "Đây là tọa giá ta đã chế tạo mấy tháng nay, xin tặng cho tiên sinh, mong tiên sinh chiếu cố Hành Chu nhà ta..."
Dạ Thính Lan chiếm được phi thuyền của Thẩm Đường, tâm trạng vô cùng tốt, cho ngươi xé áo ta, còn hại ta phải nghe tường suốt mấy hôm nay.
Luôn phải trả giá!
Lục Hành Chu thì trợn mắt há mồm, hai người này thay đổi quan hệ từ lúc nào, sao còn đòi hối lộ thế này... Đường Đường, tối qua nàng suýt nữa lột da ta là nhắm vào Dạ tiên sinh mà, vậy bây giờ nàng làm thế này là sao, tiếp tế cho địch à?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chỉ riêng phong thái từ cái búng tay của Dạ tiên sinh cũng đáng để tặng một món bảo vật cảm tạ. Dù sao bây giờ Thẩm Đường tài nguyên vô cùng phong phú, chế tạo một tọa giá tốt hơn cũng rất dễ dàng, Lục Hành Chu bèn không nói gì thêm.