“Phế vật có ẩn nấp nhiều đến mấy thì cũng là phế vật, chúng ta trong phòng hoan hảo lẽ nào lại sợ có gián bò qua sao?”
Âm thanh không lớn, nhưng bên hồ tĩnh mịch này lại trở nên vang dội chói tai, Diệp Vô Phong ở phía xa suýt nữa đã cắn nát cả răng.
Lại nghe Bùi Sơ Vận cười nói: “Con gián mà, lúc không thấy thì chẳng sợ, nhưng thấy rồi lại làm hỏng tâm trạng.”
“Vậy chẳng phải tốt rồi sao, đôi ta không thấy thứ ghê tởm đó, chỉ có hắn lén lút ghen tị mà thôi… Thật ra trước nay vẫn vậy, hồi ở Diêm La Điện, ta và người khác động tay động chân một chút, cũng có một con gián chuột mắt xanh lè trốn ở một bên nhìn trộm, có lẽ là có sở thích quái gở gì đó.”
Bùi Sơ Vận đảo mắt một vòng: “Vậy sao ngươi không đánh hắn, là đánh không lại à?”