Một lát sau, tùy tùng mang một phong bái thiếp và một rương vàng bạc tới, quả nhiên là đường đường chính chính, làm đủ lễ nghi mà đến thăm.
Lần này Lục Hành Chu không còn làm cao nữa, để A Nọa mở cửa, cười như không cười nói với Hoắc Hành Viễn: “Trấn Viễn Hầu vì cứu nhi tử mà thật sự biết co biết duỗi. Nếu có thể không bên nặng bên nhẹ thì tốt rồi...”
Mấy ông lão bà lão tay cầm một vốc hạt dưa, nghển cổ lắng nghe, trơ mắt nhìn cửa viện bị đóng lại, bất giác thở dài một tiếng đầy tiếc nuối.
Lục Hành Chu cảm thấy tính cách của Qua Muội được hình thành, phần lớn có liên quan đến hoàn cảnh sống của nàng...
Cửa đóng lại, Hoắc Hành Viễn sải bước đến bên bàn đá trong sân, nha hoàn và đứa trẻ đáng ghét ban nãy đều ngoan ngoãn đứng sau lưng Lục Hành Chu. Hoắc Hành Viễn bực bội liếc một cái, nha hoàn và đứa trẻ còn hung dữ hơn ông, phồng má trừng mắt nhìn lại.