Nói trắng ra, nếu không phải tên này quá đỗi tuấn mỹ, quan hệ giữa mọi người đã không dễ dàng thân thiết thành bằng hữu như vậy. Thịnh Nguyên Dao thừa nhận mình là kẻ trọng nhan sắc, bao gồm cả việc bị gương mặt đáng yêu của A Nọa mê hoặc, rõ ràng biết bị nàng lừa mất hai lượng bạc vẫn không nhịn được mà yêu thích.
Đúng rồi… Thịnh Nguyên Dao hung hăng véo má A Nọa: “Tiểu quỷ chết tiệt, ngươi dám lừa ta quẻ nhân duyên, món nợ này quên chưa tính với ngươi!”
A Nọa đánh rơi cả miếng thịt trong miệng, ngơ ngác kêu oan: “Ta đâu có lừa ngươi…”
“Vậy là ngươi bói quẻ không chuẩn, sau này đừng bói nữa.” Thịnh Nguyên Dao đắc ý: “Ta đã được Quốc sư xem cho rồi!”
“Ồ…” A Nọa rụt cổ, trong lòng có chút không phục. Tuy thuật bói quẻ của mình chỉ là da lông, nhưng quẻ của Thịnh Nguyên Dao cơ bản như vậy, A Nọa không tin mình sẽ tính sai. Bài toán một cộng một bằng hai, trẻ con và tiến sĩ Thái học viện tính có gì khác nhau sao?