Nếu Bùi Sơ Vận đã phải sớm thích nghi với vai trò, Lục Hành Chu tự nhiên cũng phải diễn cho tròn vai.
Càng gần kinh thành, Lục Hành Chu không còn leo núi ngắm cảnh nữa, mà tiếp tục làm những việc một kẻ tàn phế nên làm, thuê một cỗ xe ngựa, mang theo nha hoàn và đồng tử ẩn mình trong xe ung dung về kinh.
“Hoắc Lục e rằng sẽ bị áp giải về kinh, hắn vừa về, chuyện ngươi không phải kẻ què sẽ bại lộ, còn giả vờ làm gì nữa?”
Bùi Sơ Vận tựa vào thành xe ung dung bóc quýt, nhưng lại không phải bóc cho “công tử” ăn. Nàng thoải mái nhét một múi vào miệng nhỏ, miệng vẫn luyên thuyên châm chọc công tử.
“Ngươi làm nha hoàn kiểu đó sao? Quýt cũng tự mình ăn à?” Lục Hành Chu cũng tựa vào thành xe, tay mân mê một miếng ngọc giản đang suy ngẫm, đầu cũng chẳng ngẩng lên.