Hoắc Lục bình tĩnh nói: “Chẳng phải chỉ là cần một vài anh nhi thôi sao… chuyện nhỏ mà.”
Lão hòa thượng bật cười: “Nói ra thì kẻ này cũng coi như địa ngục không cửa lại cứ xông vào, không dưng lại muốn ở trong chùa của ta… Vậy thì có chết cũng chẳng ai hay.”
“Phương trượng chớ vội, Hoắc mỗ còn phải đến Di Hồng Viện rải chút tiền, tạo chứng cứ vắng mặt.” Hoắc Lục đứng dậy, thở dài: “Rốt cuộc cũng là chuyện xấu trong nhà, để người đời chê cười.”
Lão hòa thượng cười ha hả, cùng Hoắc Lục ra khỏi cửa.
Bùi Sơ Vận suy nghĩ một lát, liền không xuất hiện tìm hợp tác nữa, vì đã không còn cần thiết.