A Nọa ôm gối ngồi xổm bên bờ đầm, u oán nhìn những gợn sóng lan ra trong nước, luôn cảm thấy sư phụ thực ra chỉ muốn riêng tư ngâm mình với Thẩm Đường tỷ tỷ, không muốn có một kỳ đà cản mũi ở bên cạnh.
A Nọa đoán rất đúng.
Dáng vẻ của Thẩm Đường khi chui vào đầm nước, toàn thân ướt sũng trông vô cùng đẹp mắt. Khi có người khác thì hắn không dám nhìn nhiều, giờ đây có thể quang minh chính đại mà ngắm.
Thẩm Đường ướt sũng chui ra khỏi đầm nước, vừa nhìn thấy Lục Hành Chu ngồi trên xe lăn với dáng vẻ sạch sẽ, gọn gàng, nàng liền tức đến bật cười: “Xe lăn của ngươi thú vị thật đấy, còn có thể đi được dưới nước cơ à.”
Lục Hành Chu đảo mắt nhìn đường cong cơ thể nàng vì ướt mà càng thêm uyển chuyển, chiếc áo yếm bên trong cũng thấp thoáng ẩn hiện, quả thực đẹp không sao tả xiết.