Bạch Kính Thiên chưa từng nghĩ dưới ánh mắt của bao người lại có thể xảy ra chuyện gì, càng không nghĩ tới một đứa trẻ như vậy có thể làm được gì.
Cho đến khi trong sân truyền đến tiếng thở dài: “Bạch trưởng lão rốt cuộc cũng già rồi, nổ một lò thì thôi đi, luyện hai viên này vậy mà cũng chỉ được ưu phẩm… tuy đã rất gần cực phẩm, nhưng kém một chút thì vẫn là kém một chút, đáng tiếc, đáng tiếc.”
Tiếng thở dài càng lúc càng lớn, rất nhiều người sau khi xem qua đều đưa ra lời lẽ tương tự. Bạch Kính Thiên nghe thấy một mớ hỗn loạn, đầu óc mơ hồ, chợt giật mình: "Không thể nào!"
Hắn quay đầu nhìn lại, vô số người đang nhìn hắn với ánh mắt đồng tình, nhưng ngoài đồng tình dường như còn có chút gì khác... trào phúng, khinh bỉ, không sao kể xiết.
Trong thế giới tu hành, yếu kém là nguyên tội.