Lễ bộ!
Lúc này, bầu không khí vô cùng nghiêm trọng. Quan viên Đại Phụng nghiến răng nghiến lợi, cất lời:
"Chúng ta tuyệt không thể cắt đất bồi thường!"
"Sao gọi là cắt đất? Sở Châu vốn là đất của Đại Phụng các ngươi, điều đó không sai. Nhưng hiện nay, Sở Châu cơ bản đã bị chúng ta chiếm giữ. Đây là đất do chúng ta dùng binh đao đoạt lấy, chứ không phải các ngươi cắt nhường cho chúng ta!" Hạ Thần mặt không chút biểu cảm đáp lời. Đến bước này, ngay cả hắn cũng đích thân xuất hiện, bày tỏ thái độ của mình.
Quan viên Đại Phụng nhìn nhau, ánh mắt đều lộ vẻ ngưng trọng, bởi đã thăm dò được giới hạn của phía Đại Võ. Bọn họ cảm thấy vô cùng nhức đầu. Nói thật, bọn họ thà dâng bạc, cũng không muốn cắt đi một tấc đất Sở Châu. Cả Sở Châu rộng lớn kia, có tới mười ba tòa đại thành, dưới đại thành còn vô số tiểu thành. Toàn bộ Sở Châu, lại có tới ba ngàn vạn dân chúng. Dù nằm ở vùng đất phía nam hẻo lánh, giữa chốn sơn thủy hiểm ác, văn hóa Sở Tương mà người dân nơi đó hun đúc nên khác biệt rất lớn với văn hóa trong Đại Phụng Học Cung, cảm giác quy thuộc về Đại Phụng cũng không quá cao. Nhưng nơi đó vẫn được mệnh danh là vựa lúa, là cương vực của Đại Phụng, sao có thể dễ dàng để Đại Võ đoạt lấy?