Sở Châu! Nhiếp Khoa một mình bước vào Nhạn Thành.
Quê nhà của hắn ở một thôn làng nhỏ dưới chân núi Hành Sơn, hắn đã sống và lớn lên ở đó từ nhỏ. Năm mười tuổi, hắn bắt đầu theo phụ thân, tỷ tỷ và ca ca xuống đồng làm nông. Vốn dĩ, con đường số phận của hắn hẳn sẽ giống như phụ thân, khoảng hai mươi tuổi thì cưới một cô nương làng bên, sau đó sinh con đẻ cái, tiếp tục công việc đồng áng... Cuối cùng, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, cứ thế trôi qua một đời.
Nhưng vào năm Nhiếp Khoa mười hai tuổi, một kiếm khách giang hồ bị thương đã lạc vào thôn làng yên tĩnh ấy. Vị kiếm khách này trốn trong Sơn Thần miếu, bị Nhiếp Khoa lúc còn niên thiếu phát hiện, nhưng hắn không tố giác mà ngược lại còn mang thức ăn đến cho y, từ đó kết thành một đoạn thiện duyên.
Sau này, vị kiếm khách giang hồ nọ bắt đầu dạy kiếm pháp cho Nhiếp Khoa để trả lại đoạn nhân quả này.
Nào ngờ, thiên phú kiếm pháp của Nhiếp Khoa lại kinh người đến thế, chỉ trong thời gian ngắn đã học hỏi thông thạo, khiến vị kiếm khách kia kinh ngạc như gặp được thiên nhân.