Hạ Thần đi tới một hàng quà vặt, mua một món. Hắn mỉm cười đưa cho Dao Quang. Nàng thoáng sững người, bởi món quà vặt này ban nãy quả thật nàng có đưa mắt nhìn thêm đôi lần. Dao Quang bị hương vị độc đáo của nó hấp dẫn, nhưng lại không vì thế mà bước tới mua. Nàng nào ngờ Hạ Thần đã để ý đến điều đó…
“Thì ra… hắn vẫn luôn âm thầm để ý đến mình ư? Đây chính là cảm giác được ai đó đặt trong lòng, được quan tâm sao?”
Chỉ một cử chỉ nhỏ nhặt ấy, Dao Quang lại nhớ về thuở ấu thơ. Khi ấy nàng độ chừng năm, sáu tuổi, thích ăn nhất là đùi gà, nhưng mẫu phi chưa bao giờ hay biết, chỉ một mực đốc thúc, dặn dò Dao Quang bé nhỏ phải thật ưu tú, phải vẻ vang cho bà… Vì thế, từ khi còn rất nhỏ, Dao Quang đã hiểu rằng, mình thích gì không quan trọng, chẳng ai đoái hoài xem mình thích gì, muốn ăn gì. Phải học cách giấu đi cảm xúc, giấu đi những gì mình yêu thích… Mãi cho đến hôm nay, nam tử trước mắt này lại mỉm cười, đưa đến tận tay nàng món quà vặt mà ban nãy nàng chỉ vô tình nhìn thêm đôi lần.
“Ăn ngay lúc còn nóng, để nguội sẽ không ngon!”
Hạ Thần mở túi giấy, đặt món quà vặt vào lòng bàn tay Dao Quang. Nàng cảm nhận hơi ấm lan tỏa từ lòng bàn tay, nụ cười càng thêm rạng rỡ.