Trong khu sân rộng lớn, chỉ có tiếng vài viên ngói rơi xuống đất vang lên từng hồi.
Sắc mặt của Cơ Hào dữ tợn, uy thế của huyết linh bao trùm khắp nơi, khiến cho trời đất quanh hắn trở nên u ám hàng trăm lần.
Chu Du đứng đó, một luồng kiếm ý mạnh mẽ như muốn xé rách bầu trời, xua tan mây trắng.
Lão Cẩu và Tiểu Cảnh run rẩy, đứng trong sân này chỉ cảm thấy mạng sống mình có thể bị đoạt đi bất cứ lúc nào. Thậm chí, họ còn không dám nghĩ đến chuyện bỏ chạy.
Còn cô gái của Nguyệt Hoàng Tông đứng giữa Chu Du và Cơ Hào, ánh mắt phức tạp.